Ngươi điên rồi sao? suýt chút nữa Nghê Thường liền thốt lên, nhưng lời vừa đến miệng, lại không tự chủ trở thành mềm mại, "Sao lại vì những chuyện này mà tự trừng phạt mình, sai cho đến giờ cũng không phải ngươi."
Nghê Thường không biết Đông Phương đã trải qua chuyện gì, chỉ nghe gắn gọn quan một chút chuyện. Hình như cha nàng bỏ lại nàng cùng muội muội bỏ đi, nhưng mà tại sao? Nghê THường càng hoài nghi, trừ phi ở đó xảy ra chuyện gì khiến Đông Phương khó mà quên được. Thấy Đông Phương một mình đã nhiều năm, nàng không kiềm được muốn biết muội muội thần bí không thể quên được trong lòng Đông Phương kia là ai!
Cầm bàn tay còn chảy máu, nụ cười Đông Phương trở nên lạnh lẽo, Nghê Thường thêm đau lòng, nàng thở dài cho người đem thuốc đến trị thương, nhẹ xức bột thuốc lên, thỉnh thoảng thổi một chút, sợ dược tính thuốc mạnh, khiến nàng đau rát.
Hiện tại tâm trạng Đông Phương không được bình tĩnh, cho dù Nghê Thường đang nghiêm túc cúi mặt xức thuốc cho mình, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia không thể hòa tan được, trong lòng có một cổ tà khí khó nén xuống được, vung tay hất đổ đồ trên bàn xuống đất băng vải vất vả vừa thắt vào lại bị xé nát vứt xuống đất.
''Không cần ngươi quản ta!''
Nghê Thường bị hành động này của Đông Phương làm cho tức giận không thèm để ý đến nàng nữa, nhìn thấy trên đất mảnh vụn, laij thêm giận hơn, thật uổng phí công mình đắp thuốc, thậm chí tức đến giậm cả hai chân. "Nếu không muốn băng lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nghe-thuong-khuc/937864/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.