Chương trước
Chương sau
Mục Cửu Nương nhìn bóng lưng kiên nghị của Luyện Nghê Thường khuôn mặt ôn uyển hiện lên vẻ kiêu ngạo, ''Thiếu chủ không hổ là đệ tử lão trại chủ, có phong độ bão trại chủ, nhưng mà lão trại chủ ngài ở đâu a!''
Nói thật thì Luyện Nghê Thường đã sớm biết Đông Phương Bất Bại không phải là không biết tình hình hiện tại Minh Nguyệt Hiệp đang đối mặt với chuyện khẩn cấp, nhưng nàng cũng không quá lo lắng, cũng biết sau khi lên nắm quyền Đông Phương Bất Bại vân luôn như cũ giữ liên lạc cùng Minh Nguyệt Hiệp, nàng biết Đông Phương Bất Bại sẽ phái viện quân tới, nhưng nàng lại không ngờ có nhiều người như vậy, nhìn đám người đông đảo phía trước, trong lòng có chút khiếp sợ. Không thể không vui lãnh địa Minh Nguyệt Hiệp khá rộng đủ chứa những người này.


''Nếu không phải hiện tại đang gặp phải tình thế cấp bách, Đông Phương Bất Bại ta ngược lại thật không dám để những người này vào trong trại.'' Luyện Nghê Thường cứng ngắc nhìn người cách đó không xa.
Lãnh địa Minh Nguyệt Hiệp chiếm được có nguồn tài nguyên rất lớn, người trong võ lâm và triều đình cũng mơ ước muốn có được, nhưng nơi này dễ thủ khó công nên nàng kiêu ngạo khinh người, nếu như đám người này dám làm loạn, vậy thì Minh Nguyệt Hiệp sẽ không giữ được. Số người đông đảo chiếm ưu thế, ''Đông Phương Bất Bại nếu không phải biết ngươi cùng chung vinh nhục, ngược lại ta thật lo lắng ngươi muốn mượn Minh Nguyệt Hiệp này ôm vào trong cái bản vẽ của mình.''
Trong số này đa phần đều là cao thủ của Nhật Nguyệt thần giáo có thể tự mình đảm nhiệm, lúc này có một vị tên là Thượng Quan Vân là giáo trung tới trước mặt Luyện Nghê Thường, cúi đầu dâng lên mộc lệnh. ''Luyện thiếu chủ, đây là hắc mộc lệnh giáo chủ kêu thuộc hạ đưa tới tay ngài, ngài có thể dùng nó để hiệu lệnh cho giáo chúng ở phương nam của Nhật Nguyệt thần giáo.''

Luyện Nghê Thường nhận lấy miếng gỗ Hắc Mộc lệnh có sức nặng không bình thường kia, cảm nhận được tâm ý sâu nặng của Đông Phương Bất Bại. Đông Phương, chắc lúc này ngươi đã hoàn thành tức vị đại điển rồi, xin lỗi, ta không thể thấy.
''Giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo nghe lệnh, thay y phục của Minh Nguyệt Hiệp.''
''Vâng.''
Tuy nói vì Đông Phương Bất Bại xuất hiện ngăn cản không để Luyện Nghê Thường bị tẩu hỏa nhập ma mà sát hại người của Cẩm Y Vệ, nhưng Cẩm Y Vệ lại mất đi điểm này nói cũng chỉ là lợi dụng điểm nhỏ này mượn cớ uy hiếp người khác thôi, không có cái này, đối với Cẩm Y Vệ thì Minh Nguyệt Hiệp còn có giá trị lợi dụng lớn khác, vẫn như vậy tìm đủ lý do khác, tới Minh Nguyệt Hiệp thăm Lăng Mộ Hoa.

Bởi vì Đông Phương Bất Bại sớm phái một lượng lớn quân giáo đến giải quyết vấn đề quân trại của Minh Nguyệt Hiệp bị thiếu hụt, Luyện Nghê Thường cũng có đủ người để an bài. Quay về đại sảnh, Luyện Nghê Thường gọi hai hộ vệ đội trưởng Mạc Kiều và Đường Gia Bích của Minh Nguyệt Hiệp tới.
Hai người tới bái kiến.
Luyện Nghê Thường ngồi trên cao nhìn hai người sau tấm rèm, ''Lần này, Minh Nguyệt Hiệp đối mặt với ba phe thế lực xâm phạm, Đông Hán, Cẩm Y Vệ, và Võ Đang. Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng: binh bất yếm trá (trong đấu đá thì sẽ có việc lừa nhau),cẩn thận vẫn hơn...''
Trầm ngâm chốc lát, thấy hai thủ hạ vẫn yên tĩnh như cũ cung kính, nàng hài lòng gật đầu một cái, lâm nguy không loạn phải có phẩm chất như vậy. ''Giống như vừa rồi Nhạc Minh Kha đến bái kiến, ngoài mặt thì hắn tới bái kiến, nhưng đằng sau hắn muốn làm gì, ai cũng không đoán được, nhanh cho người đi thám thính đi.''
Mạc Kiều nghiêm túc nghe vội hỏi: ''Thiếu chủ nói đúng. Nhưng có cần thỉnh cầu trại chủ một chút, nghe người định đoạt.''
''Trại chủ đang bế quan tu luyện, chuyện nhỏ như vậy còn phải kinh động đến lão nhân gia người, ngươi không sợ sư phụ người tức giận.'' Lời nói lộ ra uy thế, khiến Mạc Kiều mồ hồi ướt hết. ''Vâng, thuộc hạ nhiều chuyện.''
Nghe ra lời mình vừa bị khiển trách, giọng nói Mạc Kiều hết sức lo sợ, giọng bộc phát nghiêm nghị nói: ''Bạch Mẫn đang đưa Nhạc Minh Kha đến, ta nghĩ tiếp theo nên làm thế nào cũng không cần ta nói chứ!''
Thấy Mạc Kiều qùy dưới sắc mặt ảm đạm, Đường Gia Bích đứng bên cạnh cũng chột dạ, nàng sao lại không biết thiếu chủ đang mượn cớ lần này đánh người mình.
Bình thường mọi người dĩ nhiên vô tai trái ra tai phải, không quan tâm, nhưng bây giờ gặp phải trại chủ bế quan Nhật Nguyệt thần giáo cứu viện. Nhật Nguyệt thần giáo là của Đông Phương Bất Bại người thông mình chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hắn cùng thiếu chủ có gì đó mập mờ, sợ là trước đó liên minh còn có thiếu chủ cổ động, nếu không với phong cách làm việc trước sau như một của trại chủ sao có thể đồng ý được? Trong lòng không cam tâm nhưng cũng biết mình không có sức chống lại Luyện Nghê Thường bây giờ.
''Đường Gia Bích.'' Âm thanh lạnh lùng truyền tới, khiến nàng như rơi vào hầm bằng, cả người run lên.
Rốt cuộc cũng gọi tới tên mình, Đường Gia Bích luôn lo sợ bất an, giống nhủ đang đối mặt với chuyện bị xử tử, cả người vô luận là bắp thịt hay thần kinh cũng đều rất căng thẳng.
''Phái người Minh Nguyệt Hiệp kiểm tra trong ngoài cẩn thận, quay lại báo cáo với ta.''
''Vâng.'' Một chữ này như là hạt cát, khiến người bên dưới không cam lòng cổ họng phát đau, như là nổi mủ chảy máu đau xót.
Thấy người sau rèm che biến mất không thấy, Mạc Kiều qùy dưới đất ngẩng đầu lên, mặt nhăn nhó nhìn Đường Gia Bích.
''Gia Bích, Thiếu chủ đây là.''
''Đây là muốn tạo áp lực ra oai với chúng ta!'' Dứt lời, Đường Gia Bích liền giận dữ bỏ đi.
Ánh mặt trời nóng bỏng khiến người muốn ngất, còn khiến người nóng nảy bất an.
''Thiên Hộ đại nhân, chúng ta chờ hơn nửa ngày rồi, nhưng vẫn không có tin tức, đây là không đem Cẩm Y Vệ chúng ta để trong mắt!''  Triệu Thanh thân tín bên cạnh lau cái trán đầy mồ hôi tức tối bất bình.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, không đợi Nhạc Minh Kha lên tiếng, Bạch Mẫn dẫn theo đoàn người đi ra: ''Thiếu chủ cho mời.''
Nhạc Minh Kha cũng là quan lớn tài cao, chặn các huynh đệ Cẩm Y Vệ đi trước, một mình đi theo sự dẫn dắt của người đến, đi vào Minh Nguyệt Hiệp danh tiếng xấu xa. Nhìn đội ngũ kỉ luật nghiêm minh bên cạnh, ba bước một trạm gác năm bước một trạm gác phòng bị nghiêm mật, trong lòng vô cùng tò mò về Minh Nguyệt Hiệp, đồng thời đối với nhiệm vụ sư huynh Mộ Dung giao phó càng thêm hứng thú, nôn nao muốn thử.
''Cung nghênh thiếu chủ.'' Mọi người chung quanh đều qùy xuống, chỉ có một mình Nhạc Minh Kha đứng đó như hạc trong bầy gà lẻ loi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy bóng người đỏ rực nhìn không rõ người, lòng đột nhiên dừng lại.
Lúc này hắn biết đời này chuyện mình làm sai nhất chính là nghe theo lệnh sư huynh của hắn, lôi kéo Minh Nguyệt Hiệp, nếu không hắn sẽ không gặp được món nợ lớn của đời mình, vừa thấy Nghê Thường sai cả đời, một bước sai, nhiều bước sai.
Lướt qua Luyện Nghê Thường còn cho là Cẩm Y Vệ sẽ phái người công vu tâm kế khó ưa như thế nào, ai ngờ đâu chỉ là một tên tiểu tử chỉ biết ngây ngô đứng nhìn mình, trong lòng có chút buồn cười: ''Thiên Hộ đại nhân.''
Một lời thức tỉnh người trong mộng (nhìn nét mặt người đã hiểu),Nhạc Minh Kha thấy mình vẫn luôn nhìn đối phương, quên mất chung quanh, trong lòng ngại ngùng, hy vọng đối phương không phát hiện. ''Ra mắt thiếu trại chủ. Nghe đại danh Minh Nguyệt Hiệp đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả là để cho lòng người bội phục.'' Dứt lời lén liếc một cái, thật xinh đẹp a! Lúc này Nhạc Minh Kha giống như mao đầu tiểu tử mới biết yêu xoắn quýt không biết làm gì.
''Thiên Hộ đại nhân, nếu đến tìm hiểu thực hư Minh Nguyệt Hiệp, xem ra đi qua một vòng cũng đã rõ, binh lực chúng ta so với binh mã triều đình khó mà sánh được, nhưng Minh Nguyệt Hiệp có thể hiệu lệnh bảy tỉnh Giang Nam, từ trước đến giờ luôn nghiêm chỉnh huấn luyện, địa thế tiến có, công lui có, có thể thủ. Nếu triều đình muốn động tới Minh Nguyệt Hiệp, Minh Nguyệt Hiệp cũng chỉ có thể phụng bồi.''
Nữ tử nhu mỹ trước mặt nói ra thật khiến người ta lạnh cả xương, vô cùng cường quyết, cái này khiến Nhạc Minh Kha biết được người trước mặt là nữ tử ngoài mềm trong cứng. ''Thiếu trại chủ nói quá lời, Cẩm Y Vệ tuyệt không có ý này.'' Nhạc Minh Kha vội vàng lập rõ tình thế, không cần nhí đến  giao phó của sư huynh là mình phải lôi kéo Minh Nguyệt Hiệp, mà chủ muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng nữ tử kia.
''Vậy ý đồ ngươi đến đây là gì?'' Hiển nhiên mấy lời của Nhạc Minh Kha sao có thể khiến Luyện Nghê Thường tin được, ngược lại nàng còn cảnh giác cao hơn. ''Chẳng lẽ đến hỏi tội vì 500 vạn lượng bạc kia?''
Thấy nữ tử trước mắt khóe miệng cười châm chọc, vội vàng bày tỏ nói: ''Cũng không phải, Nhạc mỗ đến lần này là để bảo vệ Minh Nguyệt Hiệp.'' Ngừng một chút thấy nữ tử trước mặt im lặng không nói, Nhạc Minh Kha nói tiếp, ''Mấy năm nay Minh Nguyệt Hiệp trên giang hồ bắt người cướp của thiêu gϊếŧ, triều đình sớm có ý tiêu diệt, nhưng sở dù nguyên nhân chậm chạm không tiêu diệt chắc hẳn thiếu chủ cũng đã biết. Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ là Mộ Dung đại nhân muốn cùng Minh Nguyệt Hiệp liên minh, xóa đi mọi quá khứ.''
Luyện Nghê Thường tất nhiên biết rõ, nhưng mà quy thuận, ha ha cười nhạt hai tiếng: ''Mộ Dung Xung có phải đánh giá thấp Minh Nguyệt Hiệp chúng ta quá hay không? Nếu Minh Nguyệt Hiệp đã dám làm thì cũng sẽ không sợ triều đình!''
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Mặc dù không gặp mặt, nhưng Đông Phương giáo chủ vẫn luôn nhớ mong Luyện cô nương. ^_^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.