''Luyện thiếu chủ?'' Người trước mặt thân hình cứng đờ.
Lại là cái tên Đông Phương Bất Bại làm người ta chán ghét đó. ''Đông Phương công tử.'' Mặc dù Luyện Nghe Thường không muốn yếu thế trước mặt Đông Phương nhưng cũng không còn cách nào a! Thật là đáng ghét mà. Ngay cả ''Không cần ngươi lo, mau đi đi.'' Cũng đều uể oải nói.
Đông Phương Bất Bại nhìn người trước mặt sắp không nhịn được, nhưng vẫn cố cứng người trụ lại, tâm tình nàng đang tốt muốn xem cái bộ dạng này của nàng ta. Lúc này trời lại đổ mưa, y sam lại bị ướt hết.
''Được rồi, chúng ta còn quen biết nhau, không giúp ngươi sao được!'' Đông Phương Bất Bại trực tiếp coi thường bộ dạng ngạo kiều của Luyện Nghê Thường, nhìn tới bên cạnh còn có sơn động, ''Đúng lúc,'' đem Luyện Nghê Thường cả người vô lực dìu vào trong động. Người ta nói bên cạnh còn có người, đúng không? Đông Phương Bất Bại lại làm như không thấy.
Đông Phương Bất Bại đỡ Luyện Nghê Thường ngồi lên giường đá trong động, còn có chăn không lẽ có người ở, bất quá đúng lúc bớt chuyện cho mình, cho đến khi chủ nhân quay về, Tú Hoa châm của Đông Phương Bất Bại phải ăn chay sao? Nhưng mà trên người nàng ướt như vậy sẽ không bị lạnh chứ?
Nhìn y phục trên người mới thay không bao lâu lại bị ướt, Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn người kia cũng như mình ướt nhẹp lại còn hôn mê, ''Từ lúc đụng phải ngươi, y phục ta toàn bị ướt. Haizz có phải ngươi có thù oán với y phục của ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nghe-thuong-khuc/937833/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.