Chương trước
Chương sau
Lại một lần nữa trở lại Đông Phương gia, tâm tình của Triệu Mộ Hiềntrở nên phi thường phức tạp, dường như Đông Phương gia đã chuẩn bị nghithức nghênh đón người nhà vừa trải qua một kiếp nạn, vì cô mà chuẩn bịmột bữa tối long trọng, mọi người vui vẻ ăn, uống, cười….
Nhưng cô ăn không vào, cười không nổi, bởi vì, Đông Phương gia mớichân chính là kiếp nạn của cô, trở lại nơi này, chẳng những không antoàn, ngược lại càng nguy hiểm.
Lại nói tiếp, thật sự châm chọc, Đông Phương Phong Hoa cứu cô ra từtrong tay Hắc Tĩnh, là vì muốn giết cô, loại sự tình này ăn khớp, hoàntoàn không được ăn khớp đầy đủ, có lẽ ông trời cố tình muốn cô đối mặtvới sự thật, một sự thật chết người.
Chỉ cần nghĩ đến vậy, lòng cô giống như bị cái gì xé rách, cho dùhiện tại hắn đang ngồi trước mặt cô, vẻ mặt ôn nhu vì cô, xem ra bộ dạng tràn ngập thương tiếc, nhưng trong lòng cô hiểu được, hắn chỉ sợ “tếphẩm” bị hao tổn, chỉ là như vậy thôi.
“Hắc Tĩnh xuống tay có…đau không?” Đông Phương Phong Hoa nhíu lại mi, lấy thuốc gia truyền nhẹ nhàng xoa trên mặt cô.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, rất muốn nói với hắn rằng, lòng cô so với khuôn mặt còn đau hơn rất nhiều.
Hơn nữa, phát hiện chính mình yêu thương hắn, liền không ngừng đau lòng.
“Làm sao vậy? từ khi cô trở về liền im lặng vậy.” hắn nhìn thẳng cô, cười khẽ.
“Sau bữa tối, Khuynh Quốc nói, sau khi tôi bị Hắc Tĩnh bắt đi, anhliền nổi giận biến thành ma vương….” Nếu không phải tự mình tìm hiểulấy, cô thật sự không dám nghĩ hắn là vì cô mà lo lắng.
“Tôi chỉ là tức giận…” hắn vỗ về khuôn mặt cô, hừ nói:
“Bởi vì cô thản nhiên muốn đào tẩu khỏi ta.”
“Cho nên, anh mới tức giận?” cô nhịn không được muốn xác nhận một chút.
“Còn không phải sao? Cô cho rằng còn nguyên nhân khác sao?” hắn nhíu mày.
“Không… tôi không có nghĩ” tâm cô căng thẳng, bực mình nói.
“Như thế nào, bộ dạng cô giống như thật thất vọng?”
“Đúng vậy! Có điểm thất vọng…”
“Vì sao?” tay hắn dừng lại, nhìn ánh mắt cô thâm trầm.
“Tôi nghĩ, tôi ở cùng tên Hắc Tĩnh kia, có lẽ cơ hội giữ lại mạng sống còn lớn hơn một chút.” Cô đùa giỡn nói.
Hắn mi phong nhẹ nhàng nhăn lại, trầm giọng nói:
“Ý của cô là, cô thà rằng để ta không cứu được cô?”
Cô nhìn thật sâu hắn một cái, toan hỏi lại:
“ Rốt cuộc tôi là bị anh “cứu” trở về, vẫn là “bắt” trở về? Rốt cuộc, thoát ly cảnh nguy hiểm, vẫn là…tiếp cận địa ngục?”
Sắc mặt hắn lãnh túc.
“Nhìn cả nhà các người chức mừng tôi trở về, tôi liền thấy dở khóc dở cười, càng cảm thấy thực sự vớ vẩn, dường như có bao nhiêu cao hứng,vui mừng khi tôi còn sống, chỉ là vì muốn tôi vì các người mà chết…HắcTĩnh nói cũng đúng, các người là một lũ mặt người dạ sói, các ngươi để ý vẫn chính là chuyện gia tộc mình bị nguyền rủa, căn bản mặc kệ chuyệnsống chết của tôi.” Cô thoáng kích động.
“Trong lời nói của Hắc Tĩnh, ngươi nhớ rõ như vậy sao?” ánh mắt hắn híp lại, trong thanh âm ẩn chứa cơn tức.
“Bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật, cho dù tôi mù, tàn, chì cẩncòn một hơi thở, đối với các người mà nói đều có giá trị lợi dụng, chonên, đừng nói là bị ăn một các tát, cho dù tôi thật sự bị gãy cánh tay,anh cũng sẽ không có cảm giác, cần gì phải giả bộ dạng mưa sa giả mùgiúp tôi bôi thuốc?”
“Nga? Xem ra các ngươi hàn huyên không ít, hắn còn nói cái gì nữa?” khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Hắn còn nói, anh sẽ không để tôi vào trong mắt, anh đối xử tốt vớitôi, chính là muốn tôi tự nguyện hy sinh vì anh, anh căn bản chính là…”cô nói không được nữa. bởi vì mặt hắn đột nhiên tiến đến trước mặt cô,dựa vào thật gần thật gần…
“Nói a? Chính là như thế nào?” ngữ khí hắn mềm nhẹ dọa người.
Cô giật mình, lui về phía sau một chút.
“Như thế nào không nói? Nói a!” hắn lại càng tiến sát.
Một cỗ tức giận trào đâng lên, cô không nghĩ lại bị khí thế của hắn áp đảo, nhấp khẩu khí, lớn tiếng nói:
“Vì sao tôi phải đem những lời nói cùng Hắc Tĩnh ra nói cho anh biết? tôi cùng hắn nói những chuyện gì cũng không liên quan đến anh, tôi cùng hắn nói chuyện gì cũng không liên quan đến anh!”
Cô xoay mình đem lời nói bỏ dở, bởi vì, môi của cô không hề báo động trước bị hắn che lại.
Gắt gao, cuồng phách, không chừa một kẽ hở, giống như muốn dung nụhôn này bịt miệng cô, không hề làm cho cô có cơ hội tranh luận…
Động tác bất thình lình, sợ tới mức ánh mắt cô trợn lên, kinh ngạc, thở không nổi…
Hắn nhíu mi, mang theo cả ghen tỵ mà ngay cả chính bản thân mình cũng không giải thích được, cô luôn miệng gọi tên Hắc Tĩnh đấy, hắn muốnngăn cản cô ở trước mặt hắn nhắc đến tên một nam nhân khác.
Rất không cẩn thận, rõ ràng cô biết, Đông Phương Phong Hoa nhìn nhãnhặn như vậy, trên thực tế cũng có tính tình, hơn nữa khi tức giận cònđặc biệt đáng sợ ác độc, vì sao còn ngây ngốc đi khiêu khích hắn?
Những lời lẽ kinh hoàng của cô rất nhanh bị đôi môi nam tính thuầnthục của hắn bao phủ, bịhắn công kích đến nóng rực , khí thế chẳngnhững hòan toàn bị áp đảo, lại còn hồ đồ ngã tiến vào hơi thở ma mị,hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, thậm chí, long của cô còn vì thếmà rung động loạn xạ, thật hy vọng hắn có thể hôn cô như vậy đến ngànnăm vạn năm.
Đôi môi chặt chẽ giao triền, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn, một đoànngọn lửa ở giữa hai người mà đốt cháy lên, đốt cháy tim đập cùng mạchmáu lẫn nhau, đốt cháy cả lý trí còn sót lại…
Phút chốc, hắn cảm thấy như ở nơi nào đó trong nội tâm mình nổi giông tố, đột nhiên, đột ngột lại đẩy cô ra, ám suyễn một hơi, chế nhạo nhìnchằm chằm cô nói:
“Thực sự cô thật thích tôi hôn cô đi, Mộ Hiền.”
Cô ngẩn ngơ, trợn to mắt, hai má nhanh chóng cháy.
“Cô yêu thương tôi, đúng không?” hắn cười hỏi.
“Mới không không không… có, tôi tuyệt đối không yêu anh….”
Trước ngực cô mãnh liệt phập phồng, kích động lắp bắp phủ nhận.
“Nói dối! cô rõ ràng đối với tôi có cảm giác.” Thân thủ hắn vỗ về mặt nỏng bỏng của cô, trong lòng sự đố kỵ cùng với cái người tên Hắc Tĩnhkia nháy mắt đã quẳng ra sau đầu.
Nhìn vẻ mặt hắn tự tin kết luận, cô có chút tức giận, gạt tay hắn ra, đỏ mặt nói:
“Không có, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có! Cho dùhiện tại anh chết trước mặt tôi, tôi một chút cũng không cảm thấy gì!”
“Thật vậy sao?” hắn nói nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi lại càng không để ý nhà anh bị nguyền rủa cái gì, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có.” Cô cố ý tỏ ra lạnh lùng.
“Ngô…” hắn đột nhiên đè lại tim mình, rồi cả người ngã về phía trước.
Cô kinh hô, vội vàng đỡ lấy hắn:
“A? Anh làm sao vậy?”
“Tim của tôi…” hắn thanh âm đau đớn nói:
“Tim làm sao? Đau sao?”
“ân…”
“Có muốn uống thuốc không? Tôi lập tức đi lấy!” vẻ mặt cô lo lắng,sốt ruột xoay mình lao xuống dưới lầu đi giúp hắn lấy thuốc, chợt nghethấy tiếng hắn cười.
“A…”
Cô sửng sốt, quay đầu trừng hắn, lập tức giật mình, hóa ra mình bị đùa giỡn.
“Mộ Hiền, cô kỳ thực rất để ý đến tôi.” Hắn cười đến tuấn mỹ mê người.
“Đông Phương Phong Hoa, anh….tên đáng giận này!” cô nổi giận lôi đình.
“Đáng giận, nhưng lại làm cô động tâm, không phải sao?” hắn chế nhạo.
“Ngu ngốc mới động tâm đối với tên vô lại như anh, nếu tôi có cơ hội, tôi nhất định phải chạy cho thật xa, cho anh vĩnh viễn không tìm thấytôi…” cô tức giận đến lớn tiếng hét lên.
“Cô thoát được hay không cũng giống nhau cả, “Đông Phương Lang” không bao giờ là không tìm thấy người, bất luận là người sống hay ngườichết.” hắn hừ nhẹ.
“Anh….” Cô một trận chán nản, thẳng thắn nói, năng lực của “ĐôngPhương Lang” như thế nào, cô hiểu được hắn tuyệt đối không nói quá.
“Tôi nói rồi, ta sẽ không cho cô rời khỏi ta, bởi vì, không có cô, ta sẽ chết!” hắn nói đứng đắn nhưng lại mang điểm ngả ngớn.
Cô sửng sốt.
Không có cô, hắn sẽ chết…câu này rõ ràng hắn đã nói rất nhiều lần,nhưng giờ phút này từ trong miệng hắn nói ra, lại tràn ngập cự châmchọc, làm trái tim cô kinh hãi đau đớn, hốc mắt không nhịn được bị mộttầng hơi nước che phủ.
“Mộ Hiền?” hắn xem cô vẻ mặt biến đổi, thu hồi tâm tư muốn bát nháo cô, ngực nhất thời hít thở không thông.
“Không cần luôn phải dùng cách nói này để nói cho tôi biết! anh liền đem tôi trở thành “nguyên liệu” tu bổ Mỹ nhân từ mà thôi, tôi đối vớianh mà nói cũng chỉ có ý nghĩa như thế này mà thôi, đúng không?” cô đaulòng nói nhỏ.
Ở trong lòng hắn, sự tồn tại của cô, có lẽ cũng không bằng Mỹ nhần từ kia, giá trị của cô, cũng chỉ giống như “đất cao lanh” cùng “thiết bịphụ trợ” trong phòng kia, chỉ chờ ngày bị quăng vào lò thiêu đốt…
Hắn sợ run một giây, không tự chủ được muốn đưa tay chạm vào tóc cô,nhưng tay duỗi ra, lại nắm lại thu hồi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đưalưng về phía cô
Cô đối với hắn, thật sự chỉ có ý nghĩa này sao?
Khi cô bị Hắc Tĩnh bắt đi, hắn tức giận khác thường. điên cuồng nổi giận tàn bạo khác thường, Thiền Kiều từng nói hắn—
“Anh chân chính là lo lắng cái gì vậy? là “tế phẩm giải rủa” hay là nữ nhân có tên là “Triệu Mộ Hiền”?”
Vấn đề cuả Thiên Kiều, đã khơi mào vấn đề trong sâu thẳm nội tâm hắnmà hắn luôn cố tình xem nhẹ, cái thứ đang ở trong lòng hắn chậm rãi nảynở… hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp để xóa bỏ đi, áp chế nó đi…
Cái kia nếu là danh từ, nó kêu là “Triệu Mộ Hiền”, nếu là động từ, …
Có lẽ chính là “yêu”
Hắn không lừa được chính mình, kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, hắnthích Triệu Mộ Hiền, không tự chủ được, kìm lòng không đậu, bị sự thẳngthắn của cô hấp dẫn, mới có thể thích trêu đùa cô, đối xử với cô tốt…
Nhưng, ở “gia tộc bị nguyền rủa” điều kiện tiên quyết đầu tiên là,hắn sẽ không cho bất cứ tình yêu cá nhân nhỏ bé nào phá hủy cơ hội sốngsót của Đông Phương gia, cũng như vậy, hắn cũng sẽ không làm cho hắn vìcô mà dao động tâm trí.
Bất luận như thế nào, cô cũng đều phải chết, mà hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cho dù biết, cô cũng yêu hắn.
Triệu Mộ Hiền nhìn bóng dáng hắn thuận trưởng, trong lòng so với ai khác đều hiểu được hắn do đâu mà trầm mặc ý tứ.
Như vậy cũng tốt, hắn không thương cô, như vậy cô cũng sẽ không có ýniệm vì hắn chết trong đầu, sẽ không ngây ngốc thật tâm muốn dùng cínhsinh mạng mình để đổi lấy mạng hắn…
Hai người đang im lặng không nói gì, đóng kín tâm tư, lúc này, di động của Đông Phương Phong Hoa lại vang.
Hắn nhíu mày, mở ra nghe:
“Chuyện gì? Cừu tổng quản.”
“Đại thiếu gia, có người xông vào phòng làm việc!”
“Cái gì?” khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt biến.
“Đừng kinh động những người khác, ta lập tức đi qua.”
“Dạ”
Hắn quay đầu đối cô nói:
“Cô nghỉ ngơi trước, tôi có việc phải xử lý.”
“Chờ…” cô còn không kịp hỏi có phát sinh chuyện gì, hắn đã vội vàng rời đi.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho người bình tĩnh như Đông Phương Phong Hoa phải trở nên cấp bách như vậy? cô có chút bất an không yên, vụngtrộm chuồn ra khỏi phòng, đi theo ra ngoài.
Lầu trên lầu dưới đều một mảng im lặng, các phu nhân đã đi ngủ từsớm, những người khác tựa hồ đều có chuyện để làm, Đông Phương ThiênKiều đi công tác Hong Kong, Đông Phương Khuynh Quốc dùng xong bữa tốiliền trở về phòng, về phần Đông Phương Tuyệt Thế, tiểu tử giống hệt quỷ, tựa hồ thường thường ra ngoài vào ban đêm, cô chưa bao giờ thấy hắn làm việc gì.
Cô cẩn thận đi xuyên qua phòng khách, đi ra sau khuôn viên, đang buồn bực vì không biết Đông Phương Phong Hoa chạy đi đâu, liền nhìn thấy hắn cùng Cừu tổng quản vội vàng đi vào phòng làm việc thiêu chê gốm lầntrước cô được vào.
Phòng làm việc…xảy ra chuyện gì sao?
Cô không đi phía trước, thừa dịp cửa tự động còn đang mở, cô lén lút đi vào.
Phòng làm việc chiếm diện tích không nhỏ, tựa như cái kho hành hìnhđại, cô nấp vào phía sau các bình sứ tài liệu, nhìn Đông Phương PhongHoa đứng làm trước két bảo hiểm “mỹ nhân từ”.
Cô trợn to hai mắt, kinh ngạc phát hiện, két bảo hiểm đã bị mở ra.
“Đại thiếu gia, “mỹ nhân từ”…” Cừu tổng quản kinh hô.
Đông Phương Phong Hoa giơ tay lên muốn bảo ông ta chớ có lên tiếng,sau đó, ánh mắt hắn chuyển hướng đến cánh cửa ở hầm trú ẩn kia.
Cừu tổng quản hiểu ý, rút ra cây thương, vọt đến cạnh cửa.
Đông Phương Phong Hoa ấn hạ chốt mở điều khiển, đột nhiên toàn bộngọn đèn bên trong hầm trú ẩn chợt sáng, người trốn bên trong nhất thờikhông có chỗ che giấu.
“Lỗ Mặc đại sư, là ông!” Cừu tổng quản kinh ngạc hô to.
Lỗ Mặc từ từ đứng lên, nheo lại ánh mắt, cười cười một cách quái dị:
“Hắc… thật là, tới thật nhanh a! hại ta không kịp rời đi…”
Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt lạnh nhìn, trừng mắt hắn, cùng với hộp gỗ lớn lão đang ôm trong tay.
“Lỗ Mặc, đem “Mỹ nhân từ” ra đây” hắn vươn tay, lành lạnh nói.
Nghe thấy có người xâm nhập vào phòng làm việc, hắn đã hoài nghi cóthể hay không là Lỗ Mặc, bởi vì trừ bỏ gia nhân của Đông Phương gia, kẻbiết mật mã của cánh cửa két bảo hiểm, cũng chỉ có mỗi lão gia hỏa này.
Chính là, tận mắt thấy lão trộm “mỹ nhân từ” hắn vẫn là khiếp sợ.
Lỗ Mặc trước kia, rõ ràng không phải như vậy…
“Đại sư, lão không thể trộm đi “mỹ nhân từ” Cừu tổng quản quả thựckhó có thể tin được, đại sư hiểu biết phong thủy của Đông Phương gianhiều năm như vậy, lại có thể làm ra loại sự tình này.
“ “mỹ nhân từ” là cực phẩm truyền lại đời sau, giá trị xa xỉ, mỗingười nên được hưởng a! hắc hắc…” Lỗ Mặc ôm chặt hộp gỗ đi trước mộtbước ra khỏi hầm trú ẩn, cười đến phi thưởng quỷ dị.
Triệu Mộ Hiền nhìn lén một màn, kinh hãi không thôi. Như thế nào LỗMặc đại sự lại đi trộm mỹ nhân từ? lão không phải là bằng hữu của ĐôngPhương gia sao?
Đông Phương Phong Hoa nhìn thấy mi tâm lão bị hắc khí che kín, ánh mắt cũng lóe yêu khí, tâm rùng mình.
Không đúng, bộ dạng Lỗ Mặc có điểm kỳ quái, tựa hồ không giống hắn.
“Lỗ Mặc đại sư, lão rốt cuộc là làm sao vậy?” Cừu tổng quản gầm lên.
“Ta muốn “mỹ nhân từ” này. A! ta phải đem “mỹ nhân từ” mang về…mang về…” Lỗ Mặc miệng cứ nhắc đi nhắc lại.
“Mang về? mang về đâu?” Cừu tổng quản ngạc nhiên.
“Mang về cho Hắc Tĩnh ?” Đông Phương Phong Hoa lạnh lùng thốt.
Lỗ Mặc nghe thấy tên Hắc Tĩnh, toàn thân run lên một chút, đột nhiên cười điên loạn:
“Ha…. Đông Phương lão bản thực thông minh a! chỉ tiếc, người rất thông minh thì cũng không thể sống trường thọ! Ha ha…”
Triệu Mộ Hiền tránh ở xa xa nhìn xem cũng kinh ngạc không động đậy, lão nhân Lỗ Mặc này là mặc bệnh sao? Trở nên cổ quái….
“Ta thật sự quá coi thường Hắc Tĩnh, hắn cư nhiên đã theo ông xuốngtay trên người ông…” Đông Phương Phong Hoa hừ nói. Có lẽ, Lỗ Mặc trướckhi đến Đài Loan đã bị Hắc Tĩnh hạ độc thủ, cũng ở trên người hắn độngtay động chân.
“Thiếu gia, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Lỗ Mặc đại sư…” Cừu tổng quản kinh hỏi.
“Ta nghĩ, hắn bị người ta hạ “quỷ giáng đầu”!” Đông Phương Phong Hoa trầm ngâm phỏng đoán.
“Quỷ giáng đầu?”
“Đó là một loại cổ thuật của Miêu Cương, rất lợi hại, thậm chí có thể dùng để khống chế người, trí não cho đến.”
Xem ra, bên người Hắc Tĩnh cũng có mấy nhân vật phiền toái.
“Cái gì?” Cửu tổng quản sắc mặt khẽ biến.
“Lúc trước Lỗ Mặc đã từng nhắc đến loại tà thuật này, hắn so với aikhác đều biết loại thuật này đáng sợ như thế nào, không nghĩ tới, thậtsự gặp, hắn cũng không có cách phòng bị.” Đông Phương Phong Hoa nhìn tàkhí trên mặt Lỗ Mặc, trong lòng có chút manh động.
Ân? Ba tháng trước Lỗ Mặc đã mạc danh kỳ diệu (không ngờ đến, độtngột) nhắc với hắn về “quỷ giáng đầu”, hơn nữa còn nói như thật…
Khéo như vậy? Lỗ Mặc mới đề cập qua, liền phát sinh loại sự tình này?
Chẳng lẽ Lỗ Mặc đã sớm biết lão đã lọt vào bẫy, mới nói riêng cho hắn biết?
“Có biện pháp nào cởi bỏ loại cổ thuật này không?” Cừu tổng quản lại hỏi.
Biện pháp? Có Lỗ Mặc nói—
“Quỷ giáng đầu là loại cổ thuật âm ngoan nhất, người bị trúng cổ, sẽbị khống chế, bị phụ thuộc, thậm chí phát cuồng, rất khó hồi phục mình,muốn loại bỏ yêu thuật này chỉ có biện pháp duy nhất, chính là giếtngười hạ cổ, hoặc là, trực tiếp giết người bị hạ cổ… nếu ngày nào đó tabị trúng loại cổ đáng sợ này, trở nên không giống ta, Đông Phương, ngươi hãy giết ta đi! Dù sao ta cũng sống đủ….”
Lỗ Mặc a Lỗ Mặc. lão gia hỏa ngươi đã sớm tính từng bước đến đây, là vậy đi?
Hồi tưởng lại những di ngôn mà Lỗ Mặc đã dặn dò, hắn không khỏi lâm vào nghiêm nghị.
“Biện pháp chỉ có một, chính là giết lão!” trong lòng hắn cảm thán,hắn đã hiểu nhầm Lỗ Mặc, lão gia hỏa này đã sớm thay hắn nghĩ đối sáchhoàn hảo….
Triệu Mộ Hiền nghe không rõ lắm bọn họ đối thoại, cô ở phía sau mendọc theo những thùng gỗ “đất cao lamh” mới nhập khẩu từ Trung Quốc,chậm rãi tới gần.
“Giết Lỗ Mặc đại sư? Làm sao có thể? Đại sư vừa chết, cậu phải làmsao bây giờ? Chuyện đó nói sau, vạn nhất là từ bàn bị tổn hại…” Cừu tổng quản vội la lên.
“So với Lỗ Mặc, từ bàn quan trọng hơn.” Hắn cũng b Lỗ Mặc biết Lỗ Mặc không thể chết được, nhưng hắn phải lựa chọn.
“hắc… các ngươi thảo luận cũng vô dụng, “mỹ nhân từ” này ta cũng sẽ không trả lại cho các ngươi đâu!” Lỗ Mặc dữ tợn cười nói.
“Không giao ra “mỹ nhân từ”, ngươi cũng không ra khỏi nhà Đông Phương .” Đông Phương Phong Hoa lạnh lùng theo dõi hắn.
“Ta cũng không nhất định phải đi ra khỏi nơi này.” Lỗ Mặc tặc cười,mở hộp gỗ ra, đem Mỹ nhân từ ra, vòng tròn xinh đẹp thiếu một góc, ởdưới ánh sáng của ngọn đèn ánh lên những tia trong suốt trong sáng, lạimang những tia điểm đỏ như mạch máu.
Đông Phương Phong Hoa biến sắc, Cừu tổng quản kinh hô:
“Lỗ Mặc, ngươi muốn làm gì?”
“Từ bàn này, tương đương với mệnh với của Đông Phương gia! Nếu takhông nghĩ qua là….” Lỗ Mặc nói xong cố ý ác liệt trượt tay một chút.
“Lỗ Mặc!” Cừu tổng quản sợ tới mức hô to.
Triệu Mộ Hiền cũng bi dọa một trận mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thật nhanh che kín miệng mình. Lỗ Mặc làm gì ở đây a? Nếu mỹnhân từ bị phá, nguyền rủa của Đông Phương gia sẽ thực khó giải!
Lỗ Mặc nhìn Đông Phương Phong Hoa mặt xanh mét, kiệt kiệt cười quái dị:
“Hắc hắc…. Đông Phương Phong Hoa, từ bàn này hại các ngươi thật thảm, như vậy các ngươi phi thường thống hận nó đi? Không bằng, ta giúp cácngươi xử lý nó đi….”
“Thiếu đương gia, Hắc Tĩnh, ngươi nghĩ phá hư được nó sao?” ĐôngPhương Phong Hoa trực tiếp hô danh tính Hắc Tĩnh. Thân thể Lỗ Mặc chấnrung một chút, vẻ mặt vặn vẹo, sắc mặt hốt hoảng, sau đó, trong miệnghắn phát ra, liền biến thành tiếng nói âm nhu của Hắc Tĩnh.
“ai nha, bị ngươi nhìn ra rồi, Đông Phương Phong Hoa.”
“Ngươi không đánh thắng được ta, nên cũng chỉ biết lợi dụng tà thuậtsao?” hắn châm chọc nói, trong lòng đối với kẻ chỉ biết dùng ám chiêuđùa giỡn càng thêm khinh thường cùng chán ghét.
“Ta vì đạt mục đích, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nếu vẫn khôngchiếm được, ta sẽ phá hủy nó! Đây là thói quen của ta. Thế nào? Ha ha….” Hắc Tĩnh lợi dụng Lỗ Mặc nói chuyện, cảm giác cực kỳ quỷ dị.
“Ta đây hôm nay sẽ giúp ngươi từ bỏ thói quen bất lương này!” hắn nói xong hướng Cửu tổng quản nháy mắt, hai người đồng thời lắc mình tới gần Lỗ Mặc.
Không ngờ Hắc Tĩnh sớm đã có dự mưu, lại đột nhiên đem vòng tròn dùng sức ném thật xa, rống to:
“Xem ta đạp nát nó đây!”
“Không!” Cừu tổng quản kinh hãi ngẩng đầu nhìn chiếc vòng tròn hạ xuống một đường vòng cung, vọt chạy qua.
Động tác Đông Phương Phong Hoa nhanh hơn, hắn quay người như một tênbắn hướng đến chiếc vòng tròn, thân thủ muốn bắt lấy, nhưng ngay vào lúc đó, Lỗ Mặc lại rút ra một khẩu súng lục, nhắm ngay ngực hắn bắn.
“Đại thiếu gia!” Cừu tổng quản mắt thoáng nhìn thấy, xoay người rống to, khẩn cấp phóng thương, cũng đã bị chậm một giây.
Mà Đông Phương Phong Hoa sáng suốt theo sau lưng Lỗ Mặc ám toán, cũng vô pháp né tránh, bởi vì, cho dù ai bị thương, hắn cũng phải cướp đượcmỹ nhân từ trước.
Ngay tại khi hắn ôm lấy Mỹ nhân từ, nháy mắt, hai tiếng thương trước sau vang lên phát ra—
“ping! Ping!”
Viên đạn Cừu tổng quản chuẩn xác xuyên qua trái tim của Lỗ Mặc. vềphần viên đạn của Lỗ Mặc, vẫn chưa bắn trúng Đông Phương Phong Hoa,người trúng đạn lại đúng là Triệu Mộ Hiền!
Ngay trong lúc nguy cấp, cô chạy vội ra, thay hắn đỡ viên đạn……
“Triệu tiểu thư!” Cừu tổng quản hô to.
Đông Phương Phong Hoa trong lòng giật mình, đột nhiên quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cô trúng đạn ngửa ra sau—
Thời gian giống như ngưng kết tại đây một giây!
Toàn bộ thế giới, cả tâm can hắn, trí óc hắn, đều đình chỉ hoạt động, hắn chỉ cảm thấy tất cả đều trống rỗng, lạnh như băng….
Triệu Mộ Hiền kỳ thực cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ thấy Lỗ Mặc chĩa súng, thân thể của hắn hướng ra phía trước, như có một bản năng,một loại hành động không cần suy nghĩ trước, hành vi tự động, một loạicảm giác vì hắn mà dâng lên hết thảy, cũng không hy vọng hắn chịu thương tổn gì…. Yêu.
Cho nên, cô không biết đau, một chút cũng không đau….
“Thiếu gia!”
Cừu tổng quản la lên làm cho Đông Phương Phong Hoa đang sững sờ phảihoàn hồn, hắn đem mỹ nhân từ quăng sang bên cạnh, vội vàng ôm chặt lấyngười cô.
“Mộ Hiền!” nhìn cô trước ngực máu đỏ nhanh chóng chảy ra, sắc mặt hắn tái nhợt đè lên miệng vết thương, tay, run nhè nhẹ.
“hô…hô…anh…không có việc gì chứ?” Triệu Mộ Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, càng không ngừng thở gấp hỏi.
“Cô, đứa ngốc này! Cô lao ra làm cái gì?” hắn thanh âm giận dữ.
“Tôi…tôi, cứu anh…anh vì sao…tức giận?” sắc mặt cô trắng bệch, càng lúc hơi thở càng yếu.
“Cô cứu tôi? Ai kêu cô cứu tôi? Cô không phải nói tôi chết cô cũng sẽ không quản sao? Cô có đầu óc không vậy? cô cho là cô làm vậy tôi sẽ cảm kích sao? Cô……?” hắn gấp đến độ mắng một trận cuồng phong, tựa hồ nhưvậy mới có thể giảm bớt từng đợt quẫn bách, hít thở không thông trongngực.
Cừu tổng quản hướng đến, đối với Đông Phương Phong Hoa đang trở nên cuồng loạn nói:
“Đại thiếu gia, đừng mắng Triệu tiểu thư nữa, nhanh đưa cô ấy đến bác sĩ!”
Hắn ngẩn ngơ, mới giật mình nhìn thấy cô đang mất dần ý thức, mà máu cô dính đầy hai tay hắn, thoạt nhìn giống như là-
Hắn giết cô!
Vẻ mặt sợ hãi đại biến, nháy mắt máu như đông cứng lại.
Nguyên lai, giết cô có cảm giác như vậy…đau!
“Đại thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút, Triệu tiểu thư trúng đạn cũng không phải vào phần quan trọng.” Cừu tổng quản đè lại hai vai hắn trấnan. Từ nhỏ đến lớn, rất ít chuyện có thể khiến cho Đông Phương Phong Hoa trở nên phát cuồng. nhưng hai lần gần đây hắn trở nên ác liệt, đều làbởi vì Triệu Mộ Hiền.
Hắn giật mình một giây, lập tức, hít sâu rống lên:
“Đúng, đưa đi bác sĩ, nhanh chút… gọi xe cứu thương! Mau liên lạc với “Thập Nhất”!”
“Cậu đừng vội, “Thập Nhất” cũng sắp đến….”
Trong “Đông Phương Lang” có một người đứng thứ nhất trong hàng cácthầy thuốc “Thập Nhất” là bác sĩ gia đình của Đông Phương gia, bìnhthường đều ở tại nhà Đông Phương làm thủ vệ, tùy thời nhận mệnh lệnh.
“Nhưng vậy chậm quá, ta đưa cô ấy qua đó!”
Đông Phương Phong Hoa chờ không kịp Thập Nhất đến, đã một tay ôm dựng Triệu Mộ Hiền dậy, cất bước ra bên ngoài, nhưng chân vừa mới bước ra,lại đá đến một vật, hắn cúi đầu nhìn thấy, đúng là “mỹ nhân từ”!
Vừa rồi hắn lao ra quên mình, liều mình bảo toàn vật phẩm tối trânquý quan trọng nhất của Đông Phương gia, tự nhiên bây giờ bị hắn vứt tạp nham sang một bên, hơn nữa ở chỗ trống của chiếc vòng tròn đó, lại cóthêm một vết nứt…
Trong lòng hắn rung mạnh, gắt gao đau đớn, rối rắm, giống như từngcơn đau đang hành hạ hắn, cũng không phải vì từ bàn này, mà là vì ngườitrong lòng hắn- Triệu Mộ Hiền!
Cô đối với hắn có ý nghĩa, không chỉ tầm thường hắn rốt cuộc cũnghiểu ra được, so với tính mạng của chính mình, hắn lại càng để ý đến côhơn……
Hắn….không thể để cho cô chết! luyến tiếc cô chết……
Nhưng làm như vậy, tương đương hắn cũng giết chết Đông Phương gia……..
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thân là con trưởng, từ nhỏ đã đem chuyện giải trừ nguyền rủa của Đông Phương gia trở thành trách nhiệm của cả đời hắn, như thế nào mới bảotrụ được cái mình yêu nhất, đồng thời bảo vệ được tương lai của ĐôngPhương gia?
Đó là một vấn đề, một vấn đề đau khổ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.