Trời ạ!! Vận may của cô kém vậy sao? Tốt nghiệp ra trường sớm hơn 1năm, nhưng đến bây giờ không tìm ra được một công việc, lý lịch quăng ra ít nhất cũng cả trăm bộ, như thế nào ngay cả hồi âm đều không có.
Yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần tiền lương cơ bản, phúc lợi cơ bản, cùng đảm bảo cơ bản nhất là tốt rồi. Nhưng tại sao khắp nơi đềugặp khó khăn trắc trở. Cho dù chỉ là một nhân viên trực điện thoạicũng không phân cho nàng.
“ Ôi ! Cái cuộc đời này?…..” Triệu Mộ Hiền đi trên mặt đường nóngrực, mồ hôi ướt đẫm, làm lộ ra bộ dạng “không được tốt cho lắm”
Khuôn mặt bị mặt trời thiêu đốt càng thêm đỏ. Mồ hôi, tóc tai, phấntrang điểm trộn lẫn với nhau làm cho bộ dạng càng thêm chật vật, khókhăn.
Đều tại lão ba cả, vừa nghe rốt cuộc có một công ty kêu cô đi phỏngvấn, lại còn bắt cô mặc loại trang phục quá sức là đứng đắn này, còn bức cô trang điểm, cả người già đi 10 tuổi, làm cho người phỏng vấn cô nghĩ lầm cô đã 28 tuổi sau đó còn châm biếm nói:
“Tiểu thư, cô thật sự mới 23 tuổi thật sao?”
“Đáng ghét!” Đặt mông ngồi xuống 1 cái ghế ở lối đi bộ, nàng nắm vạtáo lau mồ hôi thật mạnh, thuận tiện đem son môi cùng tàn tích của phấntrang điểm đem lau sạch đi, sau đó đem vo cái áo thành một cục nhét đạivào balô.
Sớm biết vậy cũng không thèm nghe lới lão ba. Ai quan tâm bộ quần áosang trọng của lão mẹ. Cái gì mà đánh phấn cho đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-my-nhan-tap-1-loi-nguyen-my-nhan/59316/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.