Đinh Thục Nghi 11 tuổi, sau ba năm tu luyện, tu vi vẫn là Tiên Thiên cảnh giới, tuy tốc dộ chậm nhưng nàng biết dụ tốc bất đạt nên cũng không nôn nóng, (nếu người khác biết sẽ nói, chậm ư, ta 10 tuổi mới đả thông được vận hành được 100 chu vòng đã là đệ tử ưu tú rồi, tốc độ của ngươi chậm vậy ta là rùa bò à.)
Bữa nay thấy trong phòng bí bách, dẫn tỳ nữ đi một vòng, cũng mỏi chân, nàng vào đình hóng mát dụng trên hồ sen, nghỉ một lát vậy. Giờ sen đã héo tàn, lộ ra vài đài sen đã già.
“Tiểu Thúy, lát nữa bảo người thu mấy đài sen kia đi, mấy ngày tới ta muốn ăn cháo hạt sen”
“Dạ, nô tỳ đã rõ”
.... ...
Ở Thiên Huyền đại lục, đi đâu cũng bắt gặp tu luyện giả, trong quá trình tu luyện cần một lượng lớn đan dược, song số lượng dược sư lại ít ỏi đến đáng thương . Hơn nữa muốn làm dược sư phải có thiên phú, sự kiên nhẫn và tâm tính kiên định, không phải ai cũng có đủ tư những chất trên. Vì vậy nghề dược sư có thân phận tôn quý nhất; đan dược bán ra giá trị gấp cả chục lần tiền mua dược liệu ban đầu, nên đây còn là nghề hái ra tiền. Tại gia tộc lớn như Hàn gia, nhu cầu về đan dược lại càng lớn, do đó Hàn gia mời về được ba dược sư về chuyên luyện đan phục vụ cho gia tộc, xây dựng ra Luyện Đan đường,lại chọn lựa trong đám đệ tử ra người có tư chất tốt để bồi dưỡng về mặt này, tuy nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-giao-chu-den-di-gioi/253126/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.