Trại Hoa Đà đâu?” Nhìn thấy kẻ đang thảnh thơi lật giở thư tịch trong viện kia, Đông Phương Bất Bại cau mày.
Kẻ tùy tiện không quy củ như vậy trước làm thế nào lại sống trong thần giáo nhiều năm như vậy?
“Công tử ở thư phòng, phụttt ――” lưu loát trả lời, ngẩng đầu thấy người vừa tới, Dương Liên Đình trực tiếp đem trà vừa uống vào miệng phun ra.
“Khụ khụ...... Giáo chủ? Ngươi tìm công tử?” Luống cuống tay chân đem thư tịch cùng chén trà để lên mặt bàn đá, Dương Liên Đình lập tức đứng lên.
Tà nghễ liếc hắn một cái, Đông Phương Bất Bại vung tay áo phi thân thẳng đến thư phòng.
Nói đến cùng, ta rốt cuộc đắc tội gì giáo chủ a?
Nhìn bóng dáng y, Dương Liên Đình suy tư, nghĩ nghĩ, ôm thư tịch cùng ấm trà trên bàn trở về phòng.
Cửa thư phòng không khép lại, Đông Phương Bất Bại đến cửa nhìn người phía sau trác án đang hạ bút, vì thế đứng lại tại chỗ.
“Ngươi đến rồi.” Viết xong một bức thư pháp, Âu Dương Minh Nhật đặt bút xuống.
Chậm rãi đi vào, Đông Phương Bất Bại phiêu mắt nhìn trên bàn.
“Mời ngồi!” Từ sau bàn đi ra, Âu Dương Minh Nhật ngồi xuống một bên quyển y (chắc là loại ghế có bàn trà ở giữa đó:v).
“Chữ rất đẹp.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại mới thu hồi ánh mắt ngồi xuống đối diện, nâng tay rót hai chén trà, đem một chén đưa đến trước mặt hắn.
“Đa tạ.” Âu Dương Minh Nhật tiếp nhận trà khẽ nhấp một ngụm.
Dư quang chăm chú nhìn hắn, Đông Phương Bất Bại cũng nâng chén trà chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/93379/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.