Cả ngày hôm đó, Đông Phương Bách khó có được một ngày không có việc gì, buổi sáng ở trong viện luyện võ, buổi chiều liền một mình trong phòng lật xem các loại sách. 
Tới buổi tối, sau khi dùng cơm xong, y liền đến giường ngối xuống, luyện nội công. 
Ngồi như vậy hết một đêm, tới thời điểm sáng sớm quen thuộc, Đông Phương Bách lại mở to mắt, đồng tử hơi chuyển động. 
Một lát sau, không có nghe thấy tiếng tiêu như thường lệ, mi tâm Đông Phương Bách cau nhẹ, gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc không vui. 
“Khụ khụ......” 
Đột nhiên, tiếng ho khan liên tiếp vang lên, mang theo chút ẩn nhẫn kìm nén. 
Thân hình chấn động, Đông Phương Bách nhanh chóng ra khỏi giưởng, mang theo một tia cảnh giác nhìn chằm chằm vách tường phía sau giường. 
“...... Khụ, khụ khụ......” 
Lát sau, lại một trận ho khan vang lên, Đông Phương Bách giật giật môi, rốt cục vẫn mở miệng, “Ngươi là ai?” 
Âm thanh ho khan bên kia tường ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề. 
Lập tức, thanh âm trầm ổn trấn định theo vách tường bên kia truyền tới, “Còn ngươi... là ai?” Nhưng nghe kĩ lại thấy giọng nói mang theo một chút trẻ con. 
Ánh mắt Đông Phương Bách chợt tối sầm, nhưng không đáp lại. 
Mà người bên kia ẩn nhẫn khụ khụ hai tiếng, dường như đang dùng tay chặn lại tiếng ho đã đến bên môi. 
Hai người ai cũng không muốn lên tiếng trước, cứ như vậy giằng co nửa canh giờ. 
Đợi cho đến khi ánh mặt trời ban mai xuyên thấu vào gian phòng, Đông Phương Bách liền không nghe được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/93373/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.