Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lóe lên, “Lời ta nói ngày trước, ngươi quên rồi sao?”
Trong nháy mắt, trong đầu vang vọng lời nói ngày trước của y: “Ta nể mặt ngươi lần cuối cùng”, sắc mặt Nhậm Doanh Doanh tái nhợt thêm vài phần, há miệng, lại không biết nói gì. Từ trước đến nay nàng đã luôn biết, một khi y đã hạ quyết định cho việc gì, cho tới giờ, y đều chưa từng thay đổi.
Đông Phương Bất Bại không nhìn nàng nữa, chuyển ánh mắt sang người đang đứng sững một bên,”Thượng Quan Vân, ngươi thật to gan,”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng lại như có như không mang theo sát khí, Thượng Quan Vân nhanh chóng quỳ xuống,”Giáo chủ minh giám, thuộc hạ chưa từng phản bội giáo chủ!”
Đến lúc này hắn vẫn không thừa nhận, Đông Phương Bất Bại nheo mắt, lại nghe người bên cạnh thản nhiên nói: “Là ta lệnh cho hắn đi theo bọn họ.”
Đông Phương Bất Bại đương nhiên sẽ không hoài nghi hắn, chỉ là còn ít nhiều khó chịu với việc hắn giấu giếm mình, vì vậy không khỏi liếc xéo hắn.
Thấy ánh mắt giáo chủ rời khỏi người mình, Thượng Quan Vân thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện nói: “Giáo chủ, những người mà Nhậm Ngã Hành lệnh cho thuộc hạ đưa vào trong giáo lan truyền tin đồn đã bị thuộc hạ trừ khử hết.”
“Thượng Quan Vân, không phải ngươi đã trúng Tam thi não thần đan của ta sao? Sao ngươi … khụ… ngươi dám…” Nhậm Ngã Hành trợn mắt nhìn hắn.
Thượng Quan Vân cúi đầu, “Công tử đã giúp ta giải độc Tam thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/3263956/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.