Ngày ấy, sau khi đứng nửa ngày dưới trận mưa to đột ngột, không ít trưởng lão trong giáo bi thương phát hiện ―― bản thân nhiều năm không sinh bệnh, vậy mà cư nhiên bị nhiễm phong hàn!
Không ít giáo chúng không biết tình hình thấy đại phu thường xuyên ra ra vào vào trong giáo nhiều ngày qua, không khỏi cảm thấy kì quái liền một phen lén lút đồn đãi, suy đoán lung tung vô căn cứ.
Mà một số đường chủ, trưởng lão khác tuy rằng không có bệnh, nhưng nghĩ đến hành vi của giáo chủ ngày hôm đó cũng không khỏi suy nghĩ nhiều trong lòng, nhất thời đều thu liễm các hành động mờ ám không ít.
Bởi vậy, trên Hắc Mộc Nhai có vẻ yên tĩnh hơn ngày trước rất nhiều.
“Ngươi đến rồi.” Thu hồi sợi kim tuyến cuốn trên cổ tay tiểu hài tử, Âu Dương Minh Nhật nghiêng đầu nhìn người vừa bước vào cửa.
Mạc Thiên Hữu tựa nửa người ngồi trên giường ngẩng đầu, đứa nhỏ qua vài ngày trị liệu sắc mặt đã tốt hơn không ít, sau đó cúi đầu nhu thuận chào một tiếng, “Đông Phương giáo chủ.”
Cười cười với hắn, Đông Phương mới phiêu mắt nhìn tiểu hài tử vừa chào mình, sau đó đi qua, “Thế nào rồi?”
“Hồi phục không tồi, thi châm xong lần này là có thể rồi.” Âu Dương Minh Nhật nói xong, ra hiệu cho tiểu hài tử nhắm mắt lại, sau đó lấy ra ngân châm.
Bởi vì người chịu thi châm dù sao cũng là tiểu hài tử, cho nên Âu Dương Minh Nhật cũng chỉ thi châm trên tay trái của nó.
Thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/3263917/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.