Một thời gian trôi qua, mấy con sói con đều đã mở mắt. Qua thêm một đoạn thời gian nữa là có thể cho chúng nó ăn đồ rắn.
Gần đây Trương Mạc cảm thấy bị áp lực hơi lớn. Tất nhiên không phải vì hầu hết thời gian nhóm sói con đều thích làm nũng với Đông Phương mà đối với hắn lại có chút khinh thường. Tuyệt đối không vì lý do này… Trên thực tế, Trương Mạc nghĩ về chuyền tiền bạc. Lúc trước khi rời Hắc Mộc Nhai đúng là mang theo khá nhiều, mua chỗ ở cùng một số đồ dùng xong cũng còn lại không ít, nhưng Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đã thương lượng đem đống bạc đó làm tiết kiệm cho trường hợp khẩn cấp, còn sinh hoạt bình thường thì dựa vào tiền bọn họ tự kiếm được. Tình trạng hiện giờ lại là hơn năm miệng ăn, hơn nữa trong tương lai có thể có 5 miệng chỉ ăn thịt.
Trung tuần tháng tư, cây liễu trong viện đã đầy màu xanh.
Trong phòng thường chỉ có hai người, giờ phút này lại có bốn người.
“Trương Mạc, ta thấy ngươi chăm sóc bọn nó cũng không tệ, ta cũng nên tặng bọn nó cho ngươi nuôi luôn.” Bàn tay Hoắc lão sờ sờ con sói con lớn nhất, trên mặt là vẻ mặt khẳng khái hào phóng.
Trương Mạc đương nhiên thấy được oán hận trong đôi mắt của Hoắc lão, nhưng hắn làm như không nhìn thấy. Trải qua giáo dục của Hoắc Khải, chắc chắn Hoắc lão nhân không có cách mang mấy con sói nhỏ về.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại vẫn chăm chú vào bàn tay đang vuốt ve sói nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-da-bach/190408/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.