Ngày không nhanh không chậm mà trôi qua, đã đến thời điểm năm tháng trôi qua nhanh nhất.
Đảo mắt, đêm Thất Tịch đã đến.
Hôm nay trời chưa sáng, Đông Phương Bất Bại mông mông lung lung cảm thấy được động tĩnh của người bên cạnh.
“Mạc, có chuyện gì vậy?” Hơi hơi nâng người, mặc cho chăn rơi xuống lộ ra bả vai xinh đẹp.
Trương Mạc giúp y đắp lại chăn, che dấu thất thần của bản thân, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì lớn, ngủ tiếp đi.”
Chờ Trương Mạc mặc xong quần áo ra khỏi cửa, Đông Phương Bất Bại lại không ngủ được.
Ngày hôm qua, lúc người bên Thính Phong các do Đại tiểu thư phái đến thỉnh Trương Mạc, chính y không phải không nghe thấy, nhưng vẫn không hỏi Trương Mạc chính là bởi vì không muốn làm cho hắn cảm thấy được nghi ngờ trong lòng y.
Dương Liên Đình lúc trước… Đông Phương Bất Bại tự nhủ, hai người kia hoàn toàn khác nhau. Đúng vậy, trừ bỏ bề ngoài, thật sự là không có một điểm nào giống nhau.
Tựa vào đầu giường, Đông Phương Bất Bại đắp lại chăn, như động tác người kia thường làm. Về sau không bao giờ có thể… nghĩ đến thích người khác, so sánh hắn với người khác đều như vũ nhục hắn.
Yêu, cho nên tin tưởng. Khóe miệng nhếch lên, Đông Phương Bất Bại thả lỏng lại nằm xuống chui vào trong chăn, ngoan ngoãn ngủ.
Lúc Trương Mạc trở lại phòng ngủ, mặt trời đã lên cao. Mà hắn lại buồn cười phát hiện, Đông Phương Bất Bại thật sự ngủ đến hiện tại cũng chưa dậy.
Không đánh thức y, Trương Mạc ngồi xuống bên giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-da-bach/1424514/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.