Đêm khuya, Trương Mạc trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, theo thói quen định ôm người bên cạnh lại chỉ sờ được khoảng không.
“Đông Phương?”
Chỗ giường bên cạnh trống không, người kia lại không biết đã đi nơi nào.
_____
“Chuyện Nhậm Ngã Hành muốn xưng đệ nhất võ lâm khẳng định là thật đi.” Đông Phương Bất Bại đứng ở bên cửa sổ một khách điếm, cơn gió trong trẻo mà lạnh lùng thổi đến cũng không thấy y có phản ứng gì.
“Thuộc hạ không thấy hắn nói có kế hoạch gì, nhưng thuộc hạ cảm thấy thời điểm Ngũ Nhạc phái sống mái với nhau là thời cơ tốt, hắn sẽ không bỏ qua.”
“Nga?”
“Thuộc hạ nghe giáo chủ phân phó.”
Đông Phương Bất Bại xoay người lại, nhìn người quỳ trước mặt hắn.
Người này, đã đi theo y cũng mười năm rồi đi?
“Nếu ngươi nghe ta phân phó, lại vì sao đáp ứng Nhậm Ngã Hành tới hạ độc ta?” Ngữ khí thản nhiên đến mê hoặc người ta.
…Đối với người phản bội y, y sẽ luôn không bao giờ nhân từ nương tay. Chính là, lúc đối với người có sở niệm trong lòng, y sẽ bắt đầu không đành lòng sao?
Nhìn bộ dáng thất kinh của người trước mặt, Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Ngươi đi nói bóng gió với Nhậm Ngã Hành, làm cho hắn bắt lấy cơ hội vài ngày sau đi Ngũ Nhạc. Thành công, ta sẽ không truy cứu.”
Người đang quỳ kinh nghi bất địa ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Bất Bại, không thể tin được điều mình vừa nghe. Người này, không phải luôn không có tình cảm sao? Chính mình ở bên người y hơn mười năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-da-bach/1424504/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.