Lúc trở về từ Hoắc phủ đã là đêm khuya.
Ánh trăng trên trời chiếu sáng cả bãi đất, xe ngựa một đường về chỉ có ánh trăng làm bạn. Đông Phương Bất Bại tựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Trương Mạc lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp cho y làm Đông Phương mở mắt nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta biết ngươi có thể không lạnh, nhưng nhìn người ngủ như vậy ta thấy lạnh.” Trương Mạc cười kéo chăn lên cao hơn.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, ở trong chăn ngủ tiếp.
Trương Mạc xốc mành xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy bóng đen bên cạnh phòng xa xa xe ngựa.
Tới đi a. Khóe miệng nhếch lên, Trương Mạc buông mành xuống.
Ngày tiếp theo thời tiết hơi lạnh, gió thổi mạnh.
Mà Trương Mạc thật bi thương phát hiện chính hắn bị cảm mạo, lạicòn rất nặng.
“Uống thuốc.” Đông Phương Bất Bại đi đến bên giường, trong tay cầm bát thuốc Vương quản gia đã sắc.
Trương Mạc tiếp nhận bát thuốc, ủy khuất nói: “Ta bắt buộc phải uống thuốc Đông y sao?”
Căn cứ theo nguyên tắc ‘thuốc đắng dã tật’, bát thuốc này chắc chắn rất đắng.
“Uống nhanh lên.” Đông Phương Bất Bại không để ý đến lời Trương Mạc.
“Ta muốn uống thuốc pha loãng với nước.” Người bệnh biến nhỏ bé rối rắm nói.
......
Cuối cùng vẫn bị bắt uống hết bát thuốc đắng.
Nếu chỉ mới không cẩn thận bị cảm mạo mà phải uống thứ thuốc làm khổ người đến chết này, trong tương lai nếu hắn bị bệnh nặng, liệu hắn có sống nổi hay không?! Trương Mạc chính là từ lúc này mới có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-da-bach/1424502/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.