Đêm đó, Hoắc Hạng sắp xếp Trương Mạc ở một phòng dành cho khách. Phòng rất tốt, không biết tốt hơn bao nhiêu lần gian phòng kia của hắn. Trương Mạc lắc đầu cười khổ, cho dù như vậy trong lòng vẫn không có cảm giác cao hứng nào cả.
Hắn đến thế giới này đã bao lâu? Thế nhưng không cảm thấy quá xa cách, dù cho một phần là do hắn thần kinh thô nhưng phần lớn vẫn là nhờ có người kia ở bên cạnh.
Hiện tại vị Chồn Đen đại nhân trong truyền thuyết đang ngồi dựa vào đầu giường chạm chổ hoa hồng tinh xảo mà ngẩn người. Hoa khắc rất tỉ mỉ, đệm chăn cũng thật thoải mái nhưng tất cả đều lạnh lẽo.
Trong một mảnh yên tĩnh lại đột nhiên nghe được âm thanh tiếng bước chân truyền đến, Trương Mạc lập tức nâng cao cảnh giác.
Một cái bóng đen dừng ở trước cửa, ngay sau đó vang lên một giọng nam trầm thấp, “Trương tiên sinh, ngài đang ngủ sao?”
Trương Mạc nhớ rõ thanh âm này, là quản gia bên này của Hoắc gia – Vương quản gia.
Mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang kia, Trương Mạc tự nhiên mỉm cười.
“Vương quản gia, có việc gì thế?”
“Tại hạ nghe nói Trương tiên sinh từ phương Bắc đến, đoán rằng ngài chưa thích ứng được với khí hậu phía Nam cho nên cố ý bảo đầu bếp làm một chút điểm tâm phương Bắc cho ngài.” Nói xong, nâng cái đĩa đang cầm trong tay lên.
Trương Mạc nhìn điểm tâm, đúng là trông rất ngon miệng.
“Đa tạ Vương quản gia, tại hạ vô cùng cảm kích.”
“Sáng mai dậy sớm, ngài nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-da-bach/1424496/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.