Chương trước
Chương sau
Bao đại hiệp hạnh phúc bay a bay, ở bên sông nhỏ tẩy trừ y phục của Đông Phương giáo chủ, sau đó quay đầu lại nhìn Đông Phương giáo chủ đang luyện công bên bờ, đây không phải là thiên tiên xứng trong truyền thuyết sau sao? Ta cày ruộng, ngươi canh cửi. Ngươi gánh nước, ta tưới cây. Ta giặt y phục, đến ngươi nấu cơm. Hắc hắc hưu hưu đến vĩnh viễn a, đến vĩnh viễn.
Dư quang nơi khóe mắt của Đông Phương giáo chủ nhìn vẻ mặt Bao đại hiệp ngây ngô cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đông Phương giáo chủ nhớ tới hai ngày trốn đông trốn tây này, không có biện pháp, Tô Dật Dương không bỏ qua, không nhìn thấy thi thể y sẽ không chịu bỏ qua, Tô Dật Dương không định từ bỏ ý đồ, nên hiện tại chỉ có thể dùng kế trì hoãn, đợi Thanh Minh cùng Hà Đồ đến nghĩ cách cứu viện.
Ba mươi ngày…… Đông Phương giáo chủ nhìn về phía Bao đại hiệp, có lẽ căn bản không cần chờ lâu như vậy. Bất quá…… nếu đã trở thành người của ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi, ánh mắt Đông Phương giáo chủ u ám hẳn lên.
“Giáo chủ, ngươi xem, ta tẩy sạch không!” Bao đại hiệp phát hiện Đông Phương giáo chủ đang nhìn mình, lập tức khoe khoang.
Trong lòng Đông Phương giáo chủ lại có tia ngọt ngào, nặng nề cũng trở nên thoải mái hơn chút ít, Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Bao đại hiệp nói:“Đông Phương Không Bạch, tên của ta.”
Bao đại hiệp nghe thế có chút giật mình, sau đó vui mừng lên, việc này nói lên Đông Phương giáo chủ bắt đầu tín nhiệm hắn,“Ta sau này gọi ngươi Tiểu Bạch được không.”
Đông Phương giáo chủ rất muốn nói ngươi cũng không cần gọi thân mật như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bao đại hiệp, thật sự không nhẫn tâm, chỉ phải gật đầu.
“Bất quá Tiểu Bạch, ngươi cùng tên ta rất tương tự nga, tên Vân Trường là sư phụ đặt cho ta sau này, khi nương ta còn sống nàng gọi ta là Nhị Hắc, ngươi cũng gọi ta như vậy a.”
Không biết tại sao Đông Phương giáo chủ cùng Bao đại hiệp ở chung đã lâu, Đông Phương giáo chủ lúc này nghĩ đến thời điểm hai người quyển quyển xoa xoa, lại gọi cái tên ‘Nhị Hắc’, thân thể Đông Phương giáo chủ run lên, trong lòng thầm nghĩ: Nếu xưng hô như vậy, sợ rằng bản thân sẽ không được a.
“Ta gọi ngươi là A Trường, thế nào?” Chỉ như thế Bao đại hiệp cũng rất thỏa mãn.
Tô Dật Dương phái toàn bộ người trong Võ lâm minh xuống núi tìm Đông Phương giáo chủ cùng Bao đại hiệp, Tô Dật Dương không dám nghe đến việc phát hiện thi thể Bao đại hiệp, chỉ tránh trong Chính Nghĩa sơn trang chờ từng tin tức người đưa tới, nhưng cũng không nghe được chút tin tức nào về việc thi thể hai người kia, Tô Dật Dương không biết tâm tình lúc này là trầm trọng hay là thoải mái, cuối cùng chỉ cần chờ Bao đại hiệp bình an vô sự đứng trước mặt hắn là tốt rồi.
Cùng lúc đó, Ma giáo Thanh tả sử cùng Hà hữu sử nghe tới Đông Phương giáo chủ có khả năng còn sống, cũng đều xuất động, toàn bộ Ma giáo giao cho Đường chủ.
Dưới chân Thái Sơn……
“Ngươi không thể không cọ cọ xát xát sao.” Thanh tả sử hướng về Hà hữu sử phía sauquát.
Hà hữu sử bĩu môi, mắng Thanh tả sử vô lí. Kỳ thật Hà hữu sử cũng muốn đi nhanh một chút, bất đắc dĩ vừa rồi qua khỏi một mảnh rừng cây nồng đậm, giống như bị cái gì cắn một cái, lúc này cả người đều là mồ hôi, còn bủn rủn vô lực.
“Nếu không, ngươi đi trước đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.” Thanh tả sử thực nghi hoặc nhìn về phía Hà hữu sử lần đầu tiên không cũng hắn cãi nhau. Hà hữu sử sắc mặt thật không tốt, đôi môi vốn hồng nhuận lúc này một mảnh trắng bệch, trên đầu đầy mồ hôi.
Thanh tả sử nghĩ Hà hữu sử lại giả bệnh lừa hắn, cắn răng xoay người nói:“Ta đi trước, ngươi theo sau đi.”
Hà hữu sử mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bóng dáng Thanh tả sử càng ngày càng mơ hồ bóng, ngất xỉu.
Trước khi Hà hữu sử mất ý thực, tựa hồ nghe được thanh âm muộn tao kia, vẫn như cũ ghét bỏ mắng hắn ngốc.
Đúng vậy, bản thân sao lại ngốc như vậy, biết rõ người quan trọng nhất trong lòng ngươi vĩnh viễn là Đông Phương giáo chủ, còn đi thích tên nam nhân muộn tao này.
Đợi khi Hà hữu sử hồi phục ý thức, nhẹ nhàng mở to mắt, nhìn thấy chính là vẻ mặt thân thiết của Thanh tả sử hỏi hắn thế nào.
“Ta……”
“Ngươi bị độc xà cắn, ngươi ngốc vẫn hoàn ngốc a, vì cái gì không nói sớm, còn hại ta bận rộn.” Thanh tả sử chung quanh tìm kiếm thảo dược vội vã vì Hà hữu sử hết rịt thuốc lại ngao dược,“Còn hại ta phỉa giúp ngươi hút máu độc……” Thanh tả sử nói xong còn phiêu Hà hữu sử một cái.
Hút, hút, hút, hút máu? Hà hữu sử khiếp sợ nhìn Thanh tả sử,“Ta bị cắn là…… mông ai.” Hà hữu sử lại tiếp nhận ánh mắt oán hận của Thanh tả sử, mặt dần đỏ lên.
“Ta, chúng ta đi tìm Giáo chủ đi.” Hà hữu sử đứng dậy, đầu đột nhiên ngất huyễn, vẫn là Thanh tả sử tay mắt lanh lẹ tiếp được Hà hữu sử sắp ngã.
“Ngươi xem bộ dáng bệnh hoạn này của ngươi, làm thế nào tìm được Giáo chủ?” Thanh tả sử lại là vẻ mặt ghét bỏ.
“Phí lời, vậy ngươi cũng phải đi a!” Tính quật cường của Hà hữu sử lại nổi lên.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Thanh tả sử lại hỏi.
“Bản hữu sử từ nhỏ thân thể khoẻ mạnh, không cần bất luận kẻ nào bảo hộ, Giáo chủ trọng yếu hơn, ngươi đi tìm y đi.” Hà hữu sử dùng sức đem Thanh tả sử đẩy ra, Thanh tả sử muốn nói cái gì đó, lại nhịn xuống, xoay người rời đi.
A, thật sự là từ nhỏ thiếu thương, lớn lên thiếu yêu. Bản thân một mình không có gì là giỏi, Hà hữu sử nghĩ vậy, đem dược canh Thanh tả sử chuẩn bị trước khi rời đi uống xuống toàn bộ.
Nóng, nóng, nóng! Hà hữu sử cố gắng quạt thân lưỡi. Đại gia hắn a, như thế nào dược cũng khi dễ ta! Ánh mắt Hà hữu sử không biết bởi vì nóng hay gì đó, có chút bị nước mắt trào ra.
Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc,“Ngươi luôn ngốc như vậy, sao ta có thể yên tâm để ngươi lại a.” Hà hữu sử cố nén nước mắt nhưng không được, rốt cục vẫn chảy xuống, xoay người nhào vào cái ôm của người nọ.
“Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc. Ngươi nha chỉ thấy ta dễ khi dễ!”
Thanh tả sử bất đắc dĩ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Hà hữu sử, vẻ mặt sủng nịch nói:“Nhưng từ trên xuống dưới Ma giáo, chỉ có ta có thể khi dễ ngươi a.”
Hà hữu sử nghe vậy trong lòng thầm thề, đợi đến khi tìm được Đông Phương giáo chủ, muốn cùng thân thân Giáo chủ của mình đánh một trận, cũng muốn đem Thanh tả sử đoạt lại a.
“Hắt xì.” Đông Phương giáo chủ vừa đánh cái hắt xì, Bao đại hiệp hợp thời lấy y phục phủ lên.
“Làm sao vậy, cảm lạnh sao?”
“Ta cảm thấy, hẳn là vật biểu tượng của Ma giáo ta bị nguyền rủa a.” Đông Phương giáo chủ hung tợn nói.
“Vật biểu tượng?”
Đông Phương giáo chủ gật đầu, vật biểu tượng của Ma giáo bọn họ chính là thiên nhiên ngốc Hà hữu sử, vẻ mặt vô tình bộ dáng bán manh lại manh đem từ trên xuống dưới Ma giáo mê hoặc, người theo đuổi thiên trăm ngàn vạn, lại từng người một bị đánh ngã. Đó cũng chưa phải là gì, tên nhị hóa kia thế nhưng còn tưởng rằng mình là tình địch của hắn. Bất quá Thanh tả sử lại hy vọng y không cần làm rõ, để xem thêm biểu tình ghen tuông của Hà hữu sử.
Đông Phương giáo chủ không khỏi nghĩ người này rốt cục đang suy tính cái gì?
Bất quá, nhìn hai người hỗ động vẩn rất thú vị a, không biết mối quan hệ của hai người kia tương lai sẽ ra sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.