Tô Dật Dương mở to mắt, nhìn nhìn trần nhà. Nhất thời thở phào, nguyên lai hắn đang nằm mơ, hoàn hảo.
“Tỉnh?” Thanh âm Cơ Linh đột nhiên từ bên người vang lên, Tô Dật Dương nghiêng đầu liền nhìn thấy Cơ Linh vẻ mặt buồn cười nhìn hắn.
Tô Dật Dương sợ tới mức nhanh chóng thối lui về phía sau, lại chạm đến phần thắt lung, đau đến mặt cũng nhíu lại. Cơ Linh nhanh chóng một tay đem người túm trở về, còn nhẹ nhàng xoa xoa.
“Không có gì muốn nói với ta sao?” Cơ Linh cười đến ôn nhu.
“Cái gì, cái gì, cái gì?” Tô Dật Dương bị cánh tay nhu nhu phía sao làm sợ tới mức tóc gáy dựng đứng.
“Chính là câu ngươi muốn nói.” Mặt Cơ Linh càng dựa càng gần, Tô Dật Dương bị buộc không đường thối lui.
“Ta, ta, ta biết, tối hôm qua cả hai đều không cố ý, ngươi cứ quên đi.” Tô Dật Dương nói thật nhanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Nhận thấy người đối diện nửa ngày không nói gì, Tô Dật Dương thật cẩn thận ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cơ Linh.
Cơ Linh không hề để ý tới Tô Dật Dương, lướt qua hắn mà không quan tâm cả người xích lõa, mặc vào từng kiện y phục rồi rời khỏi phòng.
Sắc mặt của Tô Dật Dương cũng không tốt, dù sao bị người mình thích làm cái kia, còn bị đối đãi lạnh lùng, mặc cho ai cũng không tốt được. Huống hồ Tô Dật Dương còn luôn nghĩ mình ở mặt trên a.
“Đi đường ổn trọng mạnh mẽ, còn lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, xem ra thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-lanh-mac-giao-chu-cung-2b-dai-hiep/1359770/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.