Ban đêm, sau khi Tô Dật Dương bị đá xuống giường bốn lần, rốt cục giận không thể át hướng Cơ Linh tuyên chiến.
“Ngươi đánh không lại ta.” Cơ Linh chỉnh tốt y phục sau đó nằm xuống khép lại hai mắt.
Nghĩ Tô Dật Dương cũng là một Võ lâm Minh chủ vang danh, thế nhưng bị người không choi lên giường, truyền ra ngoài chẳng phải trở thành trò cười sao.
Tô Dật Dương ngưng tụ tốt nội lực, muốn cùng Cơ Linh đánh một trận, lại thấy đối phương hướng tới mình huy động cánh tay một chút, nhanh chóng lui về phía sau một bước, nín thở ngưng thần.
“Đại trượng phu, thế nhưng dùng loại tà thuật này, nếu không liền so công phu thực đi.” Tô Dật Dương thật sự chịu không nổi dày vò như vậy.
“Công phu này của ta ngươi học hai mươi năm cũng học không được.” Nghe đối phương không chút để ý nói, Tô Dật Dương lại khó chịu.
Quên đi, núi xanh còn đó, lo gì không củi đốt, không thể trêu vào thì trốn là được thôi.
Tô Dật Dương nhấc chân đi ra khỏi phòng, Cơ Linh phía sau lại mở miệng.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đêm hôm nay, không nên xuất môn.”
Hắn nói Cơ Linh này sao lại thần thần bí bí như thế, nguyên lai là biết xem bói, Tô Dật Dương cũng không tín thứ đó, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
“A.” Cơ Linh thản nhiên thở dài, xoay người đi ngủ.
Ban đêm gió nhẹ, khoan khoái hợp lòng người, so với nóng bức buổi sáng vẫn khả ái hơn.
Tô Dật Dương nhìn liên trì ở hậu viện khách sạn, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-lanh-mac-giao-chu-cung-2b-dai-hiep/1359760/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.