Hai người đến thị trấn, liền muốn tìm một nhà trọ để ở tạm. Dương Phàm xuống xe trước, đưa roi và dây thừng cho tiểu nhị, thấy Dương phu nhân (trong lòng hắn tự nhiên thấy cực kỳ chán ghét cái xưng hô này, nhưng cũng mờ ám thấy hơi bị mừng thầm) muốn nhảy xuống, vội đưa tay đỡ nàng. [R: vợ của Dương Phàm cũng gọi là Dương phu nhân, mà vợ của DLĐ cũng thế, cho nên ảnh vừaghét vừa thấy sướng] Đông Phương Bất Bại liếc nhìn hắn một cái, thôi thì mượn tay hắn, chậm rãi đi xuống đất.
Dương Phàm dắt nàng đi, trong đầu chợt nghĩ, những người khác sợ rằng chắc chắn sẽ coi mình và phu nhân là một đôi vợ chồng đi. Nghĩ thế hắn có chút đỏ mặt, lại cảm thấy mình vốn là hái hoa tặc, chỉ có chút chuyện nhỏ này thì đáng gì, chờ phu nhân mở lời thì buông tay nàng ra sau cũng không muộn. Nghĩ vậy xong hắn ngược lại càng thêm thản nhiên nắm chặt tay nàng.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu, nhìn nơi bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, Liên đệ với y chưa từng có khi nào ôn tồn như vậy, phần lớn đều là miễn cưỡng ứng phó thôi. Y từ một gã sai vặt của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà trở thành được như bây giờ, bản lãnh xem mặt đoán lời của y so với Dương Liên Đình còn lợi hại hơn vài phần. Động tác dù chỉ rất nhỏ này của Dương Liên Đình y tự nhiên sớm đã phát hiện rồi, chỉ bất quá y đã tự mình trầm luân trong giấc mộng do chính mình đan bện, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-hai-hoa-tac/3290000/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.