*quân: vua chúa? chắc ý chỉ là khó chiều thui:D
“Thấy thế nào?” Dương Phàm có vài phần tự đắc khoe khoang xe ngựa của mình. Trang trí xe ngựa cũng là kỹ thuật hắn được sư phụ dạy cho, bên trong để một đệm bông dày, bên ngoài treo mấy tấm vải màu sắc thanh nhã. Mặc dù đơn giản, nhưng lại cực kỳ dễ chịu, rất thích hợp đi du ngoạn.
Đông Phương Bất Bại không để ý tới hắn, lên xe ngựa, chậm rãi nhìn đồ ăn vặt cũng mấy tiểu thuyết nhàn rỗi bên trong, hơi hơi mỉm cười. “Ngươi vậy mà cũng bố trí rất tinh tế, đi thôi.”
Dương Phàm lên tiếng chuẩn bị đánh xe lên trước, không ngờ lại có một con bồ câu từ trên trời lao xuống. Hắn tháo là thư buộc trên chân bồ câu xuống, là của sư phụ hắn đưa tới. Nguyên lai là sư phụ từ bạn thân ở thanh lâu biết được, đồ đệ đần độn của hắn thân là hái hoa tặc mà lại bị một phu nhân mê đến thần hồn điên đảo, còn không tiếc mượn danh nghĩa sư phụ này để trút giận cho phu nhân đó.
Vì là hái hoa tặc, tự nhiên luyện được công phu chạy trốn và bảo vệ tính mạng, cho nên Dương Phàm có thể mấy lần tránh được ngân châm của Đông Phương Bất Bại. Mà có luật nghề nghiệp, hái hoa tặc thì đến đâu cũng lưu tình, không thể lưu tâm. [R: để tình cảm lại nhưng k để luôn trái tim lại]Đồ đệ ngu xuẩn này của hắn vừa mới xuất sư đã bị người câu đi, lại còn là một phu nhân đã thành thân, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-hai-hoa-tac/3289998/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.