“Ngươi……Tới!”
Đại hán kia đột nhiên cất tiếng, hai mắt lợi hại như đao, trừng thẳng về hướng Ngô Thành.
Ngô cung phụng sợ tới mức run rẩy, không dám cãi lời, run run rẩy rẩy bò về phía trước, chỉ là tốc độ rất chậm, hai chân nhất thời còn không đứng dậy nổi.
“Ách –“
Trong bụng lại dâng lên một hồi đau nhức kịch liệt, Đông Phương Bất Bại không tự chủ được tách hai chân ra, dựa lưng vào đại thụ, chậm rãi ngồi xuống dưới. Y không nhìn nổi bộ dáng chậm chạp lề mề của Ngô cung phụng, tức giận nói:
“Nhanh lên!”
Ngô cung phụng giật nảy mình, tay chân như nhũn hết ra, những vẫn nhanh chóng bò sang.
“Đại, đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”
Đông Phương Bất Bại đỡ bụng, cắn răng nói:
“Ngươi……ngươi xem cho ta một chút.”
Ngô cung phụng không hiểu gì cả: Xem cái gì?
Mồ hôi lạnh của Đông Phương Bất Bại chảy dọc theo trán xuống, càng lúc càng đau, nói:
“Ta muốn sinh con, ngươi đỡ đẻ giúp ta!”
Cái gì? Cái……gì? Đỡ đẻ?
Mình chắc là không phải nghe lầm chứ?
Ngô cung phụng bò trên mặt đất, giữ nguyên tư thế quỳ trên đất, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đông Phương Bất Bại. Hắn hiện tại đang hoài nghi đại hán này có phải kẻ điên không? Nhìn y như vậy, mình còn đang muốn sợ hãi? Thì ra là một người điên?
Đông Phương Bất Bại dường như nhìn ra nghi hoặc trong ánh mắt của hắn, nhặt một phiến lá cây lên, nói:
“Nhìn thấy không?”
Ngô cung phụng vô thức gật đầu.
Xoạt một cái, phiến lá cây biến mất khỏi tay đại hán kia, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-chi-lien-ai-dong-phuong/1348239/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.