*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Dương Liên Đình cười to thành tiếng, đột nhiên ôm chặt y xoay người, áp xuống dưới thân, từ trên cao nhìn thật sâu xuống y, nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay ngươi đã là người của ta rồi, tâm ý của ngươi ta rõ ràng, nếu là người tầm thường, ta tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng ngươi là giáo chủ, nếu chỉ là nhất thời tham của lạ, lấy ta làm trò tiêu khiển đùa bỡn, hoặc là để ý đến mấy thứ vớ vẩn thân phận hay tuổi tác này, không chịu lấy chân tâm đối đãi ta, vậy ngươi hôm nay liền một chưởng đem ta giết đi. Còn hơn tương lai để ta phải chịu cái nỗi khổ tương tư kia, thật khiến ta đau đớn!”*
Lời này hắn nói cực kỳ nghiêm túc, thần sắc nghiêm lệ.
Đây giống như thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời Đông Phương Bất Bại, không ngờ hắn nói ra lời, lo lắng nói: “Liên đệ, ta sao có thể đùa bỡn ngươi. Ngươi nếu đã biết ta thực là một tấm chân tình, thì cũng biết ta sẽ chẳng thèm này hư danh. Ta thà để chính mình rơi xuống địa ngục, chịu muôn vàn giày vò thống khổ, cũng không nguyện để ngươi chịu mảy may khổ sở. Liên đệ, ngươi đã có tâm ý này, ta, ta thậm chí chết cũng nguyện ý. Ngươi không tin, ta có thể phát thệ…”
Dương Liên Đình vội vảng che miệng của y: “Không được phát thệ loạn! Còn có cái gì mà địa ngục với thống khổ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-chi-lien-ai-dong-phuong/1348186/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.