Dương Liên Đình nhìn Trương Phong cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Đông Phương Bất Bại thì trong lòng liền cảm thấy thật khó tả. Từ trước tới giờ, tình cảm của gã đối với Đông Phương Bất Bại rất phức tạp.
Ngay từ đầu, Dương Liên Đình gã chỉ là một tạp dịch nho nhỏ trên Hắc Mộc Nhai, võ công không có, chữ nghĩa cũng chỉ biết một ít, văn không thông võ không thạo. Nhưng gã có dã tâm, còn có miệng lưỡi khéo léo, vì thế gã mới tìm được một chức vị nhỏ béo bở, đó là làm tạp vụ trong viện của giáo chủ.
Giáo chủ hai năm nay tính cách càng lúc càng hỉ nộ khó lường, đầu tiên là giết vài tiểu thiếp như hoa như ngọc, lại dần dần không quan tâm giáo vụ, mỗi ngày ở trong tiểu viện luyện võ. Mà đúng thời điểm đó, gã được chuyển vào ở trong hậu viện của giáo chủ.
Dương Liên Đình thật biết cách lấy lòng người khác, mỗi ngày gã đều đến những nơi giáo chủ luyện võ dọn sạch sẽ, đợi cho giáo chủ luyện công xong, lại dâng lên một ly trà nóng, còn cố ý cắm rễ trên con đường giáo chủ đi qua mỗi ngày, muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng giáo chủ. Giáo chủ quả nhiên nhớ đến hắn, không bao lâu, gã liền được giáo chủ gọi tới cho hầu hạ bên người.
Chờ Dương Liên Đình ở bên cạnh hầu hạ trong tiểu viện của giáo chủ, gã dần dần cảm thấy không đúng. Giáo chủ đầu tiên gọi gã là Liên đệ, sau lại lại thường hay tới gần bên người gã, sờ sờ tay gã.
Mà khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tu-sam-thi-ve/193557/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.