Khi Đồng Bách Hùng tới thì Vệ Tu Nghiêu còn đang ở trong vườn nhổ cỏ dại. Sau khi đến nơi này, vứt bỏ những việc phức tạp ở hiện đại, cuốc sống hiện giờ khiến cho hắn cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều.
Không có ao cá, trồng hoa kỳ thật cũng là một cách tận hưởng cuộc sống.
Vườn hoa ở bên cạnh sân, nằm sát bên là vườn rau và trái cây, Vệ Tu Nghiêu xắn tay áo, cẩn thận nhổ lên mấy cây cỏ dại.
Lau lau mồ hôi, Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu thấy sắc trời đã không còn sớm, đã sắp đến giờ ăn tối.
Vườn hoa ở bên phải sân, muốn đến phòng bếp tất nhiên phải đi qua cửa nhà.
Khi Vệ Tu Nghiêu đi tới cửa, trong phòng đúng lúc truyền ra giọng nói cao vút đầy kích động của Đồng Bách Hùng:
– Thật tốt quá, Giáo chủ! Nói như vậy, Nhật Nguyệt Thần giáo chúng ta muốn khôi phục lại uy phong như trước kia cũng không phải là vấn đề! Ha ha ha…
Chân chỉ dừng lại một chút, rồi sau đó lại tiếp tục đi đên phòng bếp.
Mấy ngày hôm nay đều là do Đông Phương Bất Bại nấu ăn, nhưng thường thường Vệ Tu Nghiêu cũng sẽ giúp đỡ y. Trước kia y sẽ không bao giờ làm việc nhà, cũng không biết từ khi nào, y đã làm thân được với mẹ Hổ Đầu, chăm chỉ học cách nấu ăn từ nàng.
Cúi đầu thở dài, Vệ Tu Nghiêu đương nhiên biết được một ít tâm tư của y, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy là lạ, hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến hắn cảm thấy không thật.
Nghĩ tới những điều vừa nghe được lúc nãy, hắn lại cảm thấy nực cười. Y muốn mình nghe thấy những điều đó, là muốn chứng tỏ với mình hay là vì không đủ tin tưởng mình?
Vệ Tu Nghiêu lắc lắc đầu, mấy việc kiểu này không thể gấp được.
Rửa sạch hai tay dính đầy bùn đất, Vệ Tu Nghiêu bắt đầu làm cơm.
Một lúc sau, ở cửa bếp truyền đến tiếng Đồng Bách Hùng:
– A? Huynh đệ, ngươi…
Vệ Tu Nghiêu vội vàng xào rau, đầu cũng không ngẩng lên:
– Rượu trong nhà không đủ, Đồng đại ca đi mua giúp đệ đi
Đông Phương Bất Bại và Đồng Bách Hùng đều vô cùng thích rượu ngon. Tuy rằng Vệ Tu Nghiêu ưa thích rượu vang lâu năm hơn, nhưng nếu bọn họ thích, hắn cũng không có ý kiến gì.
Dù sao ở nơi này cũng không thể mua được rượu vang.
Vệ Tu Nghiêu cười cười, tiếp tục xào rau.
Đem mấy món ăn vừa làm xong đặt lên bàn, Vệ Tu Nghiêu hỏi:
– Đồng đại ca còn chưa về sao?
Một tay quấn quấn sợi chỉ thêu, Đông Phương Bất Bại cúi đầu cắn đi chỗ chỉ thừa, đứng dậy chậm rãi trả lời:
– Ừm, hắn đi mua rượu, chắc phải một lúc nữa mới về.
Vệ Tu Nghiêu nhìn thấy trên tay y đang thêu dở long phượng trình tường, sắc mặt hơi vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên.
Do dự một chút, Vệ Tu Nghiêu hỏi thử:
– Tiểu Vu, ngươi nói xem, chúng ta thành thân được không?
“Bộp” – Ở cửa truyền đến tiếng đồ rơi vỡ.
Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn, là Đồng Bách Hùng vừa đi mua rượu về.
Đồng Bách Hùng cầm về hai vò rượu, một vò giờ đã vỡ tan nằm trên mặt đất, một vò khác theo tay hắn chỉ về phía Đông Phương Bất Bại và Vệ Tu Nghiêu.
– Vệ huynh đệ, ngươi và giáo chủ…
Vệ Tu Nghiêu nhìn hắn cười cười:
– Sao vậy Đồng đại ca, không chấp nhận được ư?
Đồng Bách Hùng lắc lắc đầu, đi qua vỗ vỗ lưng Vệ Tu Nghiêu:
– Nên sớm thành thân. Nếu không lúc trước giáo chủ sẽ không bị cái tên tiểu nhân Dương Liên Đình kia làm hại đến mức nội lực biến mất. Hừ, nói đến cái tên khốn nạn kia Đồng đại ca sẽ tức giận. May là hiện giờ hắn đã bị người của lão Đồng ta bắt được…
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng nhợt.
Vệ Tu Nghiêu kín đáo liếc nhìn y một cái, quay đầu híp mắt nhìn Đồng Bách Hùng.
Đồng Bách Hùng biết lỡ miệng, xấu hổ cực kỳ:
– Giáo chủ, ta không phải cố ý lừa gạt giáo chủ. Chuyện này …
– Không cần phải nói – Đông Phương Bất Bại phất tay ngắt lời hắn – mau đến ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất,
– Nhưng mà, Dương Liên Đình…
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, lạnh mắt nhìn Đồng Bách Hùng:
– Đồng đại ca, ngươi không cần phải dò xét ta. Ta đã nói để ngươi xử trí gã, thì sẽ tuyệt không đổi ý.
Y chậm rãi bước đến cạnh bàn cơm, quay đầu nhẹ nhàng ôn nhu nói với Vệ Tu Nghiêu:
– Chuyện này nên nói sau đi.
Vệ Tu Nghiêu hiểu ý, huých nhẹ Đồng Bách Hùng còn đang ủ rũ ở bên cạnh, nháy mắt với hắn mấy cái, ba người mới cùng nhau ngồi xuống bàn.
Buổi trưa hôm đó, Vệ Tu Nghiêu và Đông Phương Bất Bại cũng không uống rượu, chỉ có Đồng Bách Hùng uống mấy chén. Dường như bởi vì không ai uống cùng, hơn nữa vừa rồi một hồi lung túng, trong lòng cũng có chút buồn bực, cho nên khi vừa xong bữa cơm, hắn liền tìm cớ đi mất.
Tùy ý dọn dẹp mấy thứ, Vệ Tu Nghiêu có chút gượng gạo, muốn nói lại thôi:
– Tiểu Vu, ngươi muốn hay không…
Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn hắn:
– Ngươi muốn nói cái gì? Vội vã thu dọn đồ đạc là muốn đuổi ta đi sao?
Vừa dứt lời y liền liếc liếc túi quần áo Vệ Tu Nghiêu đã thu dọn xong, nhướng nhướng mày.
Vệ Tu Nghiêu ngẩn ra, giọng nói có chút chua xót:
– Ta nghĩ ngươi muốn đi cứu Dương Liên Đình. Ngươi… không đi cứu gã sao?
Đông Phương Bất Bại đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn:
– Nói ngươi thích làm ra vẻ khôn ngoan ngươi còn không chịu. Vệ Tu Nghiêu, ta khi nào thì nói muốn đi cứu Dương Liên Đình? Gã hiện tại đã làm chuyện phản bội Thần giáo, thân là đường chủ của Phong Lôi đường, Đồng Bách Hùng đương nhiên có quyền xử lý, ta đây thân là giáo chủ cũ, việc vì phải chen vào?
– Nhưng mà người kia là…Dương Liên Đình…
– Vệ Tu Nghiêu, ngươi là giả vờ ngốc hay là ngu ngốc thật hả? – Đông Phương Bất Bại nheo mắt lại.
Nghe vậy, Vệ Tu Nghiêu rốt cục cũng mỉm cười:
– Nói như vậy, ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta sao?
Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt.
– A, như vậy ta phải đi hỏi mẹ Hổ Đầu xem thành thân cần dùng đến những thứ gì, còn có quy trình như thế nào… A… Nghe nói thành thân còn phải uống loại rượu gì đó, ta đi hỏi một chút, chuẩn bị nhiều một chút. Còn phải chọn ngày nữa, việc này có lẽ phải lên phố làm phiền Tần bá rồi….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]