Cuối ngày ánh chiều tà dần dần tán đi, mặt trăng lộ ra nửa khuôn mặt, vụng trộm quan sát Hà Gian Phủ bị hắc ám bao trùm. Sáng tối luân phiên, ẩn ẩn lộ ra bất an cùng xao động. 
Này có lẽ là một đêm chẳng lành…… 
Tề Bạch nằm trên người Đông Phương Bất Bại, tinh tế hôn lên da thịt trắng nõn bên dưới, trong lòng có chút bất an…… 
“Đông Phương, ta thân phận không rõ, ngươi mang theo ta, không lo lắng sao?” Tề Bạch chôn đầu trong ngực Đông Phương Bất Bại rầu rĩ hỏi. 
“Ân.” Giáo chủ đại nhân giống như thúc giục đưa tay bám vào bả vai Tề Bạch “đừng ngừng lại……” 
Tề Bạch nâng nửa người trên lên, giống như tìm tòi nghiên cứu nhìn Đông Phương Bất Bại, cố chấp hỏi “vì sao?” 
“Không vì sao hết.” 
“Vậy ngươi tin tưởng ta sao?” 
Đông Phương Bất Bại không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Tề Bạch, tiếng thở sốc thoát ra, nghe giống như nói là phải, cũng giống như…… không…… 
………… 
Trên quan đạo, một đội nhân mã cấp tốc đi tới. Hướng Vấn Thiên ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn về phía xa, trong lòng có một cỗ cảm xúc mênh mông không rõ đè nén. Con đường phía trước kéo dài vô hạn, cảm giác như có thể thông đến chân trời. Nhưng trong lòng gã, tựa hồ chỉ cần nhảy một bước là có thể đến cổng thành Hà Gian phủ. Bởi vì gã đã có thể ngửi được một cỗ hương khí mê người, đó là hương vị của sự thành công…… 
………… 
Mặt trăng treo cao. 
Trong Đông phủ, Tề Bạch thở hổn hển, cảm giác được mồ hôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tong-quan/1517589/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.