Tả Lãnh Thiền chùi vết máu bên khóe miệng muốn đứng lên, Dương Liên thấy vậy lại bồi thêm một kiếm, hắn liền quỵ một chân xuống đất.
“Ai cho ngươi đứng lên, nói, làm sao ngươi có thể tìm được chỗ này?”
Tả Lãnh Thiền ngẩng đầu hung tợn nhìn Dương Liên, hắn còn chưa chuyển mắt đã cảm thấy khóe mắt đau đớn, lại đổ máu.
“Tiếp theo, ngươi cũng không may mắn như vậy nữa.” Đông Phương Bất Bại cầm một cây ngân châm trên tay, híp mắt nhìn Tả Lãnh Thiền, lạnh lùng nói.
Dương Liên cũng huơ huơ thanh kiếm trong tay dứ lên cổ Tả Lãnh Thiền: “Nếu không nói, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được. “
Tả Lãnh Thiền cắn răng quỳ một chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương giáo chủ, Tả mỗ không chỉ có thể giao ra người mật báo, còn có thể giúp ngài giết y, chỉ mong giáo chủ tha cho ta một mạng.”
“Tha cho ngươi, hừ, dựa vào cái gì? Chỉ bằng một kẻ mật báo trong miệng ngươi? Bọn ta cứ giết ngươi trước rồi tự tìm cũng được.” Ném cho Tả Lãnh Thiền một ánh mắt khinh thường, Dương Liên nói.
Tả Lãnh Thiền thấy Đông Phương Bất Bại cũng không phản bác lời này của Dương Liên thì trong lòng chùng xuống, bây giờ mới cảm thấy tựa hồ Dương Liên không chỉ là một nam sủng đơn giản như vậy. Lần trước thủ hạ của hắn có nói, trong đại hội lần trước suýt nữa Đông Phương Bất Bại đã tự phế võ công vì Dương Liên, lúc đó hắn còn không tin tưởng lắm, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tai-the-tinh-nhan/2922775/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.