Lại qua khoảng thêm khoảng hai canh giờ, rốt cục Hướng Vấn Thiên cũng đến, gã nhìn thấy Dương Liên đang cố nén đau đớn nằm trên mặt đất thì lộ ra nụ cười vui vẻ. “Chẳng hay đãi ngộ ba hôm nay khiến Dương tổng quản cảm thấy thế nào?” Dương Liên mang theo vẻ khinh miệt liếc nhìn Hướng Vấn Thiên một cái, sau đó liền nhắm nghiền hai mắt lại. Trong mắt Hướng Vấn Thiên lóe lên tia tức giận, thế nhưng trong khoảnh khắc liền đổi thành tươi cười. “Suốt ba ngày qua hẳn là Dương tổng quản rất nhớ nhung giáo chủ của ngươi! Hôm nay ta liền mang ngươi đi gặp y một chút, được không?” Nói xong gã giơ tay lên ra hiệu, có hai người bước từ bên ngoài vào nhấc Dương Liên lên mang đi, lúc bọn họ lướt ngang qua Hướng Vấn Thiên, gã còn không quên điểm á huyệt của Dương Liên. Dương Liên bị mang đến một nơi cách vị trí cử hành đại hội không xa, hắn còn bị người ta giấu vào trong góc khuất, từ nơi này có thể vừa vặn nhìn thấy tình cảnh lôi đài, thế nhưng lại không dễ bị phát hiện. Dương Liên chỉ đơn giản là đứng đó, nhưng mồ hôi trên trán lại không ngừng chảy xuống, cơn đau cũng quặn lên khắp cả cơ thể. Mặc dù vậy, hắn hoàn toàn không thể phát ra thanh âm gì, thủ pháp điểm huyệt của Hướng Vấn Thiên cũng không phải tay ngang. Dương Liên cố gắng nhìn lên đấu trường để phân tán tư tưởng của mình. Ở trên đấu trường, Thiên Môn đạo nhân đang lọt vào bẫy rập của Tả Lãnh Thiền, bất đắc dĩ phải tự đoạn kinh mạch mà chết, Mạc Đại trong lúc luận võ với Nhạc Linh San thì lại rơi vào dự mưu của Nhạc Bất Quần mà bại trận, thế nhưng ngay lúc Lệnh Hồ Xung đang định bước lên lôi đài thì lại bị Nhậm Doanh Doanh kéo về. Thấy Lệnh Hồ Xung chần chờ không lên, Tả Lãnh Thiền liền tự mình ra trận, chỉ chốc lát sau liền đánh Nhạc Linh San khỏi sàn đấu, Nhạc Bất Quần cũng thuận lý thành chương bước lên sân khấu. Ngay lúc Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền đánh nhau được một nửa, chỉ thấy một thân ảnh đỏ rực từ đằng xa phi thân đến gần, Dương Liên vừa nhìn thấy thì trong lòng liền nhảy nhót, ánh mắt dán chặt vào bóng người kia. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại thu công đáp xuống ngay giữa đấu trường hai người đang tranh đấu, dùng vài chiêu đánh bại Tả Lãnh Thiền vứt sang một bên, sau đó là đối mặt tỷ thí với Nhạc Bất Quần. “Hử?” Đông Phương Bất Bại nhìn thấu lộ số võ công của Nhạc Bất Quần rõ ràng tương đồng với mình thì ánh mắt không khỏi trầm xuống, bất quá rõ ràng thời gian Nhạc Bất Quần tu tập môn công phu này vẫn chưa lâu, chỉ qua vài chiêu lão đã bị kim thêu trong tay Đông Phương Bất Bại bắn vào huyệt đạo chế trụ. “Đông, Đông Phương Bất Bại…” Bên dưới lôi đài có người hô lớn, nhất thời toàn trường căng thẳng rối loạn nhìn chằm chằm về phía Đông Phương Bất Bại. Đứng ở bên cạnh Nhạc Bất Quần đang ngã vô cùng thảm hại trên mặt đất, Đông Phương Bất Bại một thân áo bào đỏ rực, sợi tóc tung bay, hai tay chắp ra sau lưng nhìn lướt qua mọi người xung quanh, cuối cùng đường nhìn của y dừng lại trên người một đại hán râu quai nón bên cạnh Lệnh Hồ Xung. “Nhậm Doanh Doanh, ta đã chế trụ Nhạc Bất Quần, cũng có thể giết lão ngay lập tức, có phải ngươi cũng nên thả người rồi không?” Đông Phương Bất Bại híp mắt lại, dùng thanh âm lạnh như băng mà nói. Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn trường đều ồ lên nhìn về hướng đám người Lệnh Hồ Xung, còn Lệnh Hồ Xung thì vẻ mặt tràn đầy không dám tin tưởng nhìn Nhậm Doanh Doanh. “Xung ca… ta, ta làm như vậy cũng là vì chàng…” Khi Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện trên lôi đài, trong nháy mắt thần sắc liền trở nên hoảng hốt. Đông Phương Bất Bại như thế thật giống với Đông Phương thúc thúc trong trí nhớ của nàng, tàn nhẫn, lãnh tĩnh, hung ác, cường đại. Lúc Đông Phương Bất Bại nói ra lời vạch trần sự thật thì nhất thời nàng vô cùng luống cuống, lại nhìn thấy ánh mắt của Lệnh Hồ Xung thì càng vô cùng run sợ, chỉ có thể thất thố giải thích. “Không sai, lời của Doanh Doanh là thật lòng, nàng làm như thế hoàn toàn là vì lo lắng cho Lệnh Hồ thiếu hiệp mà thôi, chỉ khi Nhạc Bất Quần chết đi ngươi mới có thể yên ổn trở thành minh chủ Ngũ Nhạc phái.” Đông Phương Bất Bại cười gằn một tiếng, dùng chân đá vào thân thể của Nhạc Bất Quần, nhất thời lão chỉ có thể kêu thảm một tiếng phun ra một búng máu tươi. “Sư phụ…” Lệnh Hồ Xung thấy một màn như vậy nhất thời kinh hoảng hét to, muốn xông lên giải cứu Nhạc Bất Quần. “Xung ca không nên lên đó, đây rõ ràng là mưu kế của Đông Phương Bất Bại.” Nhậm Doanh Doanh vội vàng hô lớn kéo Lệnh Hồ Xung lại. Bàn chân của Đông Phương Bất Bại đặt trên người Nhạc Bất Quần lại dùng thêm chút sức, tiếng kêu thảm thiết của Nhạc Bất Quần lại lớn hơn một chút, đám người phái Hoa sơn rõ ràng vô cùng tức giận, Ninh Trung Tắc1 càng là lập tức rút kiếm muốn nhảy lên đài quyết chiến, thế nhưng nàng lại bị Nhạc Linh San nắm lại. “Mẹ, bây giờ mẹ xông lên căn bản là chịu chết.” Nhạc Linh San dùng sức nắm lấy cánh tay của Ninh Trung Tắc, nước mắt nhạt nhòa không ngừng nức nở. Hai mắt của Ninh Trung Tắc hiện giờ cũng đong đầy nước mắt, nàng bị Nhạc Linh San ngăn cản, trên khuôn mặt tràn đầy nôn nóng và đau lòng. Nhưng mấy đệ tử phái Hoa Sơn ở phía sau đã nhịn không được mà lao đến, cơ mà đều bị Đông Phương Bất Bại dùng một chiêu đánh bay, nằm trên mặt đất hồi lâu vẫn không nhúc nhích. “Đại sư huynh, tại sao huynh có thể làm ra chuyện như vậy?” Thấy tình cảnh như thế, trong lòng Nhạc Linh San vô cùng khổ sở, nàng quay về phía Lệnh Hồ Xung phẫn nộ hỏi. Nghe được lời nói của Nhạc Linh San, nhất thời gương mặt của Lệnh Hồ Xung tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Ninh Trung Tắc và vẻ mặt căm phẫn của Nhạc Linh San thì trong lòng hắn càng đau đớn. Lệnh Hồ Xung hung hăng trừng mắt nhìn Nhậm Doanh Doanh rồi tránh khỏi sự lôi kéo của nàng, trực tiếp cầm kiếm xông lên. “Thả sư phụ ta…” Lệnh Hồ Xung dùng kiếm chỉ về Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói. “Thả hắn? Việc này còn phải để cho Doanh Doanh định đoạt, là nàng muốn ta giết Nhạc Bất Quần.” Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng mang theo ngữ điệu châm chọc nói. “Ta lặp lại lần nữa, thả sư phụ ta ra.” Lệnh Hồ Xung híp mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, gằn giọng thốt ra từng chữ. Thấy ánh mắt của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại chậm rãi giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ nâng lên một cây kim thêu mỏng đến gần như không thể nhìn ra, nói với Lệnh Hồ Xung: “Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi.” Nói xong liền đá Nhạc Bất Quần ra sau lưng. Lệnh Hồ Xung thấy thế liền trực tiếp huy kiếm vọt đến, trong chớp nhoáng hai người đã giao thủ được vài chiêu. Ngay khi kim đầu tiên chạm vào kiếm của Lệnh Hồ Xung, trong mắt Đông Phương Bất Bại đã nổi lên hứng thú, kiếp pháp của người này đã tiến bộ hơn nhiều so với lần trước, nếu như là lúc bình thường chắc chắn y sẽ luận bàn kỹ càng với Lệnh Hồ Xung một chút, thế nhưng hiện giờ Liên đệ không rõ sống chết, y cũng không muốn hao tổn nhiều tâm tư lên người này. Mười ngón tay không ngừng vũ động, hiện giờ thân ảnh của Đông Phương Bất Bại chẳng khác gì quỷ mỵ, kim thêu trên tay càng là không nhìn rõ lộ tuyến, chỉ trong mười chiêu đã đánh rớt Lệnh Hồ Xung xuống lôi đài, lại bắn thêm mười kim vào người hắn, nhất thời Lệnh Hồ Xung bị chấn động đến mức chỉ có thể phun một ngụm máu tươi rồi nằm yên trên mặt đất. “Xung ca…” Nhậm Doanh Doanh kinh hô một tiếng muốn xông lên, thế nhưng lại bị người phía sau kéo lại. Đông Phương Bất Bại hờ hững bước đến kéo Lệnh Hồ Xung dậy, một tay đặt lên cổ hắn, quay đầu nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh, vẻ mặt thanh lãnh. “Nhậm Doanh Doanh, Dương Liên Đình ở đâu?” Nói xong, tay liền dùng sức, chỉ thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Xung trở nên tím ngắt trong nháy mắt. “Dương Liên Đình ở đây.” Hướng Vấn Thiên hô to một tiếng, trên tay kéo theo Dương Liên bước ra khỏi góc khuất. Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Dương Liên thì nét mặt giãn ra không ít, thế nhưng khi nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt của đối phương cùng với gò má hóp lại thì lửa giận lại dâng lên. “Thả Liên đệ, nếu không ta giết hắn.” Nhậm Doanh Doanh lộ ra thần sắc lo lắng vội vàng nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, thế nhưng Hướng Vấn Thiên vẫn không nhìn nàng, chỉ gắt gao khóa chặt lên người Đông Phương Bất Bại, sang sảng cười to. “Đông Phương giáo chủ, ngươi nói sai rồi! Phải là ngươi thả Lệnh Hồ Xung trước, nếu không… ta sẽ không giết Dương Liên Đình mà là từ từ xẻ từng miếng thịt trên người hắn, tuyệt đối có thể làm y sống dở chết dở.” “Ngươi cứ thử xem…” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại vô cùng bình tĩnh, y híp mắt nhìn Hướng Vấn Thiên, bàn tay lại dùng thêm chút sức, hiện giờ Lệnh Hồ Xung gần như chỉ còn lại nửa cái mạng. Hướng Vấn Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười, bàn tay đặt lên vai Dương Liên cũng đột ngột dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương bả vai của Dương Liên lập tức bị Hướng Vấn Thiên bóp nát. Dương Liên há miệng muốn thét lên một tiếng đau đớn, thế nhưng bởi vì bị điểm á huyệt nên thanh âm gì cũng không thể phát ra, trước mắt biến thành màu đen, cơn đau mãnh liệt khiến cho ngũ quan của y vặn vẹo vô cùng quỷ dị. Đợi đến khi hắn quen dần với cơn đau, hình ảnh trước mắt cũng từ từ khôi phục, Dương Liên đã nhìn thấy Lệnh Hồ Xung được Nhậm Doanh Doanh ôm vào trong lòng, còn Đông Phương Bất Bại đang đứng ở đối diện tràn ngập giận dữ. “Hướng Vấn Thiên, nhất định ta sẽ bằm thây ngươi ra vạn đoạn.” Lúc Đông Phương Bất Bại thốt ra câu này, thanh tuyến cao vút gần như lanh lảnh. Y lại nhìn về phía Dương Liên run rẩy gọi một tiếng “Liên đệ…” “Đông Phương…” Dương Liên cũng mở miệng gọi một tiếng vô thanh, nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Đông Phương Bất Bại thì cố gắng nhếch khóe miệng lên, hy vọng có thể bày ra biểu tình không quá chật vật trước mặt y. “Đông Phương Bất Bại, là Nhậm Doanh Doanh bắt người của ngươi, phụ thân của ta không liên quan đến việc này, mau thả người ra.” Lúc này, Nhạc Linh San liền nâng kiếm bước ra, hô to với Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại không thèm nhìn nàng mà dùng ánh mắt quét qua tất cả mọi người đang có mặt, lạnh lùng cất tiếng: “Nếu hôm nay Hướng Vấn Thiên không thả Liên đệ, như vậy tất cả mọi người ở đây đều khó tránh được một kiếp.” Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời, rất nhiều người liền lộ ra nét khủng hoảng, trình độ võ công của y vừa rồi ai cũng nhìn thấy được, ba chiêu đả thương Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần cũng bị bắt chỉ trong năm chiêu, Lệnh Hồ Xung thì khá hơn một chút, trực tiếp trọng thương trong vòng mười chiêu. “A di đà phật, Đông Phương thí chủ, lời này của thí chủ cũng quá mức tự tin rồi, hôm nay lão nạp cũng muốn lãnh giáo một chút.” Lúc này, một lão hòa thượng vẻ mặt hiền lành, bàn tay tạo thành hình chữ thập bước ra khỏi đám đông, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói. “Phương Chứng đại sư, bản tọa đã sớm hy vọng có cơ hội luận bàn với đại sư, nếu hôm nay đã đúng dịp, vậy bản tọa chỉ đành thất kính.” Đông Phương Bất Bại nhìn Phương Chứng đại sư, trong thanh âm mang theo sự kính trọng nói. “A di đà phật.” Phương Chứng đại sư niệm ra một câu phật hiệu, chỉ thấy ông thả lỏng hai tay, thân ảnh hơi lóe lên đã tung người đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, hai người liếc nhìn nhau một thoáng rồi liền động thủ. Phương Chứng đại sư nội lực thâm hậu, võ công uyên bác, trong lúc nhất thời khó thể phân cao thấp với Đông Phương Bất Bại. Ở bên dưới, Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên vẫn tập trung theo dõi hai người tỷ thí trên lôi đài, đột nhiên Nhậm Doanh Doanh lại nhìn về phía Dương Liên, chỉ thấy gương mặt của đối phương tràn đầy thần sắc quan tâm lo lắng, nhất thời linh cơ khẽ động lập tức giải á huyệt của Dương Liên, bàn tay dùng sức đập vào vết thương trên vai hắn. Ngay lúc phát hiện Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía mình Dương Liên liền sinh lòng cảnh giác. Khi ả ra tay giải á huyệt thì hắn cũng đã rõ ràng ý đồ của ả, vì thế khi Nhậm Doanh Doanh dùng sức đánh mạnh vào vết thương trên vai Dương Liên liền cắn chặt hàm răng, cho dù đau đến mức trước mắt biến thành màu đen cũng cương quyết không kêu lên tiếng nào. ————————————— 1/ Ninh Trung Tắc: Phu nhân của Nhạc Bất Quần, đây là một nhân vật mình rất thích, nhân vật nữ trong TNGH bản gốc mình thích nhất Khúc Phi Yên, sau đó là Nghi Lâm, Ninh Trung Tắc và Lam Phượng Hoàng. Nữ nhân này rất có bản lĩnh, võ công không hề thua kém phu quân nguyên bản của mình, tính cách cương nghị quyết đoán, khi ở vị trí sư nương của đám đệ tử cũng đủ quan ái dịu dàng, nàng dạy con thật ra không tệ. Chỉ tiếc ràng nàng gã nhầm phu quân, ngay cả cuối đời cũng vì Nhạc Bất Quần mà chết, đây là một người phụ nữ đáng thương. Về phần Nhạc Linh San, trước giờ mình không cảm thấy nàng trong nguyên tác có lỗi lầm gì quá lớn, tuy nói Lệnh Hồ Xung và nàng là thanh mai trúc mã hai bên đều có tình cảm với nhau, thế nhưng cá tính của Lệnh Hồ Xung rõ ràng quá lãng tử, lại thích trêu chọc mọi người, trước giờ chưa hề hứa hẹn bất cứ điều gì với nàng, cũng không mang đến cho nàng cảm giác an toàn, hắn ra ngoài dạo một vòng liền có Nghi Lâm, có Khúc Phi Yên, không đề cập đến Nhậm Doanh Doanh và Lam Phượng Hoàng về sau sẽ xuất hiện nữa, nếu không phải chúng ta biết hắn là nhân vật chính trong tiểu thuyết nhất định sẽ chung tình mà đổi lại là một người đàn ông bên cạnh ta ngoài đời, liệu rằng chúng ta có dám tin tưởng hay không? Có người người quên mất chúng ta đang đọc tiểu thuyết nên ở góc độ của thánh nhân, tức là biết hết, hiểu hết, rõ ràng hết, còn nhân vật thì không, đừng dùng góc nhìn của kẻ biết rõ chân tướng áp dụng cho người đang lạc lối giữa hồng trần. Lại nói về Lâm Bình Chi bộ dạng của y tuấn tú lịch sự, đã trải qua tang thương nên hành xử cũng ổn trọng, biết làm nàng vui lòng, trọng yếu nhất chính là hắn có thể cho nàng hứa hẹn, có thể cho nàng an tâm. Nhạc Linh San trong nguyên tác lớn nhất cũng chỉ có 15, 16 tuổi từ bé được bảo bọc vẹn toàn, nàng làm sao biết được lòng người hiểm ác, làm sao biết cái gì là vàng đá thề nguyền? Huống chi giữa nàng và Lệnh Hồ Xung có hứa hẹn sao? Có danh phận sao? Bản thân Lệnh Hồ Xung thật sự có thể khiến nàng an tâm sao? Ngày xưa lúc còn nhỏ, tôi cũng từng cảm thấy Nhạc Linh San rất đáng ghét, dễ thay lòng, thế nhưng khi đủ trưởng thành và đủ kinh nghiệm xã hội tôi chỉ thấy tội cho nàng. Chẳng có một đứa trẻ nào ở độ tuổi đó, trưởng thành hạnh phúc mà có thể lựa chọn khác đi, nhất là nàng còn bị cha nàng âm thầm tính toán. Các bạn nên nhớ, Nhậm Doanh Doanh khi gặp Lệnh Hồ Xung đã trải qua rất nhiều chuyện trong Thần giáo, tâm tính của nàng đã trưởng thành rất nhiều, mà Lệnh Hồ Xung cũng chưa từng biểu hiện quá nhiều sự ngông nghênh trước mặt nàng, ấn tượng đầu tiên của hắn tạo cho nàng là si tình, u uất và buồn chán, tôi nghĩ nếu ấn tượng của hắn trong lòng Nhạc Linh San cũng là như thế thì Nhạc Linh San cho dù có trẻ con hơn cũng sẽ chẳng bỏ rơi hắn đâu, quan trọng là Nhạc Linh San có lẽ cũng chẳng biết Lệnh Hồ Xung yêu mình như thế nào, nàng còn quá non nớt. Ngay cả Lâm Bình Chi trước khi chết cũng phải nói rằng, Nhạc Linh San rất giống mẹ nàng, có lẽ tính tình của nàng không cứng cỏi như Ninh Trung Tắc, thế nhưng từ sâu trong khung xương cũng là một loại, nàng đã chọn Lâm Bình Chi làm chồng thì dù như thế nào cũng muốn đi theo y, cho dù bị ruồng rẫy, bị ghét bỏ, cho dù biết được phu quân của mình đã không còn là một nam nhân trọn vẹn cũng không rời không bỏ, nếu nàng thực sự lòng dạ biển dâu thì làm sao có thể làm được như vậy?? Văn chương có câu “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân”. Nếu trách chỉ có thể trách Lệnh Hồ Xung không phải biển xanh của nàng cũng không phải Vu sơn của nàng, ta làm sao có thể đi so sánh rung động đầu đời với tình yêu chân chính, làm sao bắt một cô gái mười mấy tuổi có thể nhìn thấu bản chất của mọi sự nhơ bẩn trên đời mà chọn lấy chân tình thật sự. Vả chăng, làm sao bạn hay tôi biết được trong trái tim của Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi không phải là tình yêu đích thực của nàng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]