Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Dương Liên liền lập tức sờ trán của Đông Phương Bất Bại, sau khi thấy hình như đã thật sự hạ sốt mới yên lòng. Dương Liên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại vẫn ngủ rất say, bất quá khi chạm vào người thì thấy mồ hôi ướt sũng, đoán chừng là tối hôm qua bị hắn dùng chăn ủ mà ra.
Dương Liên lặng lẽ không muốn kinh động Đông Phương Bất Bại, thế nhưng người kia cũng bị đánh thức.
“Ngươi tỉnh rồi, cứ nằm thêm một chút, ta đi phân phó bữa sáng, ngươi muốn ăn gì không?” Dương Liên vừa chỉnh lại góc chăn cho Đông Phương Bất Bại vừa nói.
“Liên đệ cứ tự tiện! Ta thì sao cũng được.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn Dương Liên.
“Vậy được rồi!” Dương Liên gật đầu đi ra khỏi phòng, khi ra đến lối vào mật đạo liền nhìn thấy hai hạ nhân hôm qua đang chờ y đến phân phó. Sau khi căn dặn xong hết, Dương Liên suy nghĩ, lại đi lấy thêm một chậu nước nóng. Phía sau tiểu viện là ôn tuyền, mỗi lần muốn tắm chỉ cần đến đó, vô cùng thuận tiện. Thế nhưng trên người Đông Phương Bất Bại lại có vết thương mới, cho dù tối qua bị ủ đến nỗi mồ hôi đầy người cũng không thể tùy tiện tắm, Dương Liên đây là muốn lau người cho y.
Lúc Dương Liên mang nước vào đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, giống như đang muốn xuống giường.
“Miệng vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, cũng mới hạ sốt, xuống giường làm gì! Thật muốn ta tìm Bình Nhất Chỉ đến sao.” Dương Liên nghiêm mặt nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tai-the-tinh-nhan/122130/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.