“Nhậm Ngã Hành, ta để ngươi tu dưỡng tính tình ở dưới đáy Tây Hồ suốt mười hai năm, sao ngươi còn chưa thanh tịnh mà lại quay trở lại.” Đông Phương Bất Bại thẳng người lên liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, sau đó lại chăm chú vào bảng thêu hoa của mình, không thèm để lão vào trong mắt.
“Đông Phương Bất Bại, ta thật không nghĩ tới ngươi lại đủ ngoan tâm luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển. Việc này thật đúng là phải chúc mừng ngươi.” Nói đến đây, trên mặt Nhậm Ngã Hành liền lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Nhậm giáo chủ, bảo điển là do ngươi tặng cho ta, việc này ta vẫn nhớ kỹ, vì vậy mới không giết ngươi mà chỉ để ngươi đến Tây Hồ bảo dưỡng, ngươi ở đó cũng coi như vui vẻ.” Bàn tay cầm kim của Đông Phương Bất Bại dừng một chút, nhìn Nhậm Ngã Hành khẽ nói, nói xong liền dời đường nhìn lên người Nhậm Doanh Doanh.
“Nhậm đại tiểu thư, chẳng hay mấy năm nay ta đối đãi với ngươi thế nào?”
“Ngươi đối đãi với ta vô cùng tốt.” Chạm vào ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn thẳng, cố gắng nói thêm. “Thế nhưng ngươi hãm hại phụ thân ta, còn nhốt ông ấy dưới địa lao Tây Hồ chịu gian khổ mười hai năm. Biết được việc này, ta cũng không khỏi muốn giết ngươi trăm nghìn lần.”
Khẽ cười một tiếng, Đông Phương Bất Bại nhìn Nhậm Doanh Doanh nói: “Ngươi có biết ta đã ước ao được như ngươi đến mức nào không? Sinh ra là nữ nhân, lại còn thiên kiều bá mị, nếu ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tai-the-tinh-nhan/122127/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.