Dương Liên Đình đứng gần Đông Phương Bất Bại cách vài bậc cầu thang, trong lòng có chút không yên. Hắn không phải không thấy được ánh mắt sắc bén của bọn giáo chúng, nhưng Dương Liên Đình lại đang đánh cuộc, Đông Phương Bất Bại đối hắn rất tin tưởng, nửa năm qua hắn đau khổ, ẩn nhẫn ở nơi này, chiếu cố Đông Phương Bất Bại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cuối cùng có phải hay không gặt hái được kết quả thành công. Đông Phương Bất Bại hiển nhiên tựa hồ như cũng không có để ý đến nơi đứng của Dương Liên Đình. Dương Liên Đình trong lòng dần bình tĩnh, khe khẽ vui sướng. 
Đông Phương Bất Bại nhận được tín báo Hướng Vấn Thiên xuất hiện ở Hàng Châu cách đây nửa năm. Đông Phương Bất Bại suốt đêm chạy đi Hàng Châu, đuổi tới vùng ngoại ô thì mất dấu Hướng Vấn Thiên. Đông Phương Bất Bại giận dữ, toàn bộ phân đà ở Hàng Châu người người bị dọa đến hồn phi phách tán, nghĩ đến chính mình chết chắc, nào biết sau đó là mưa gió một mực kéo về. Người ở phân đà đều thủ phục không dám nhúc nhích mặc cho mưa rơi, gió nổi. 
Đông Phương Bất Bại có thần công hộ thể, mưa gió tự nhiên cứ như thế mà đến, cách người y ba tấc liền tự động lánh đi. Một người quyết đoán mang theo kiên cường, bình thản mở miệng nói giọng nam:“Thỉnh giáo chủ cho phép tiểu nhân vì ngài bung dù! Mưa xuân trời lạnh, giáo chủ thỉnh nên chú ý thân thể, không nên để cảm lạnh.” 
Đông Phương Bất Bại ngay lúc đó thật sự là ngây ra một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/197180/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.