.Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ nhẹ vai Nhậm Doanh Doanh trấn an nàng, quay mặt hướng về vị khách không mời vừa xuất hiện. Nhận ra tiếng bước chân, trong số người vừa tới có Kỳ Nhất Đao còn thêm một cao thủ võ công không tồi.
Hoa Mãn Lâu không thèm để ý đến, mỉm cười nói: “Các ngươi là tới lấy lại đao chăng?”
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi không nên quản chuyện của Nhật Nguyệt thần giáo ta!” Thanh âm khàn khàn vang lên, lão già tóc ngả bạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu than nhỏ một tiếng, vừa cười vừa nói: “Nơi này là nhà của ta, ta không biết Nhật Nguyệt Thần Giáo là cái gì, nhưng nhà ta xảy ra chuyện, ta đương nhiên phải xen vào đi?”
“Xú tiểu tử! Mặt dày không biết xấu hổ! Đây là việc nhà Nhật Nguyệt thần giáo, không tới phiên ngươi quản!” Kỳ Nhất Đao mượn oai hùm, gầm lên.
“Nhất Đao, nhiều lời vô ích! Tiểu tử, đem người phía sau giao ra đây! Ta tha chết cho ngươi!” Lão giả mặt tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh nói: “Nhậm nha đầu! Mau cùng lão phu trở về!”
Nhậm Doanh Doanh hoảng sợ níu lấy góc áo Hoa Mãn Lâu, giọng run lên: “Không cần! Ta không về với với lão đâu!”
“Hồ nháo! Lão phu tìm ngươi trở về là để báo thù kẻ vong ơn bội nghĩa kia, ngươi cư nhiên lại nhận giặc làm cha! Ngươi định làm Nhậm giáo chủ thất vọng ư?” Lão giả phẫn nộ quát.
Nhậm Doanh Doanh nghe được lời này, cắn răng đáp: “Đông Phương thúc thúc thuở nhỏ chiếu cố ta! Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/197172/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.