Chương trước
Chương sau
Trong lúc Đông Phương Bất Bại vẫn đang ngốc lăng không biết phải đáp lại Hoa Mãn Lâu như thế nào thì từ phía ngoài tiểu lâu lại truyền đến một trận tiếng gió lay động, dường như có không ít cao thủ đến đây.
Hoa Mãn Lâu nhíu mày, bước lên một bước che ở phía trước Đông Phương Bất Bại, mà Đông Phương Bất Bại lúc này cũng lấy lại tinh thần, ngưng mắt về phía xa xa xem là thần thánh phương nào đến đây. Chỉ trong nháy mắt, vài đạo thân ảnh hắc y liền xuất hiện xung quanh, Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc nhìn những người này, hóa ra là năm vị trưởng lão của Thần giáo, lúc này lấy Đồng Bách Hùng làm đầu, đằng đằng sát khí tập kích tiểu lâu.
Hoa Mãn Lâu cho tên bây giờ cũng từ tiếng gió mà nghe được không ít manh mối, người tập kích chính là những trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo mà hắn đã chạm mặt lần trước, lập tức Hoa Mãn Lâu thở dài, thì thầm nói: “Thật đúng là biết chọn thời điểm.”
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên có thể nghe được những lời này của Hoa Mãn Lâu, ngay từ đầu cũng không quá minh bạch, thế nhưng vừa ngẫm nghĩ một chút thì nhất thời cũng đỏ mặt, làm sao còn cố nghĩ đến chuyện đám trưởng lão kia thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Đồng Bách Hùng và những người kia hầu như trong nháy mắt đã tiếp cận tiểu lâu, tuy rằng không nghĩ đến Hoa Mãn Lâu sẽ ở trên nóc nhà, hơn nữa phía sau còn đứng một nữ tử hồng y, thế nhưng vẫn had cực kỳ thuần thục bao vây đối phương.
Hoa Mãn Lâu kéo tay Đông Phương Bất Bại, giấu người vào sau lưng mình, đam nhạt nói: “Chư vị đêm khuya đến tận đây, chẳng hay chuyện gì?”
Đồng Bách Hùng tức giận nói: “Hoa Mãn Lâu! Lần trước đã để cho ngươi chạy, lần này chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua!”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy chỉ cười nhạt,nói: “Các vị, dường như lần trước kẻ rút lui trước tiên cũng không phải Hoa mỗ đi?”
Gương mặt già nua của Đồng Bách Hùng nóng lên, lão sở dĩ có thể huy động toàn bộ cao thủ của Thần giáo đến tìm Hoa Mãn Lâu cũng vì muốn tìm tung tích giáo chủ. Lúc đầu Hoa Mãn Lâu định ngày hẹn Đông Phương Bất Bại là việc mọi người đều biết, bất quá đến tột cùng Đông Phương Bất Bại có đến gặp hắn hay không thì lại chẳng ai rõ ràng. Chỉ là, từ sau ngày ấy, Đông Phương Bất Bại liên fbiến mất không tung tích, Đồng Bách Hùng cũng đã nhiều lần tra hỏi Dương Liên Đình, thế nhưng đều bị đánh trống lảng, mà Dương Liên Đình ở trong Thần giáo lại không ngừng tac oai tác quái, luôn mồm đều là phụng lệnh giáo chủ. Đám người trong giáo đều là giận dữ mà không dám nói gì.
Thế nhưng, trước đó vài ngày, trên giang hồ đột nhiên truyền ra tung tích của Hướng Vấn Thiên, lại có người tung tin vịt nói rằng Nhậm Ngã Hành vốn không chết, hơn nữa còn đang mưu tính chuyện quay về. Tin tức này mặc dù chưa chứng thực được tính chân thực, thế nhưng vẫn khiến cả Nhật Nguyệt thần giáo rối loạn, Đồng Bách Hùng liền cùng các trưởng lão liên hợp dép Dương Liên Đình thay bọn họ cầu kiến giáo chủ. Mà Dương Liên Đình hiện tại làm sao có thể tìm được tung tích của Đông Phương Bất Bại? Gã vừa sợ vạn nhất Nhậm Ngã Hành thực sự không chết, sau này tìm tới cửa thì làm sao bây giờ? Địa vị ở Thần giáo mà gã mưu tính nhiều năm như vậy, đều không phải liền thành công cốc hay sao?
Dưới tình cảnh không có biện pháp, Dương Liên Đình rốt cục cũng nói ra việc Đông Phương Bất Bại mất tích, Dương Liên Đình từng cho rằng giáo chủ nga ngoài nhiều nhất cũng chỉ vài ngày sẽ trở về, vì vậy cũng không nói cho Đồng Bách Hùng việc Đông Phương Bất Bại từng giao quyền quản lý giao vụ cho lão. Nào biết giáo chủ đugns là một đi không trở lại, thời gian càng lâu Dương Liên Đình càng là không muốn nói, thế nhưng gã cũng lo lắng vạn nhất Đông Phương Bất Bại trở về thì cũng khó ăn nói, vì vậy còn từng lén lút phái người đến Lạc Dương thám thính tinh Bất Chu sơn, nào biết cũng là không có chút thu hoạch nào.
Cho đến thời gian trước, Dương Liên Đình cũng cảm thấy đã không lừa gạt nổi nửa, chỉ có thể nói cho Đồng Bách Hùng biết Đông Phương Bất Bại đã mất tích. Đồng Bách Hùng giận đến hận không thể một chưởng bổ chết gã, thế nhưng hiện tại Dương Liên Đình đã kịp gây dựng thế lực của mình khá vững chắc tại Thần giáo, hơn nữa thời điểm hiện tại mọi người trên dưới Hắc Mộc Nhai đều đang vì tin tức của Nhậm Ngã Hành mà xốc nổi vô cùng, lão không tiện tiếp tục tạo thêm hỗm loạn. Đồng Bách Hùng chỉ có thể tạm thời bỏ qua Dương Liên Đình mà rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi tìm tin tức của Đông Phương Bất Bại, mà người đầu tiên lão tìm tới đương nhiên là Hoa Mãn Lâu, chỉ là hết lần này đến lần khác Hoa Mãn Lâu cái gì cũng không nói, Đồng Bách Hùng không khỏi cảm thấy có chuyện mờ ám, không tiếp tục gặn hỏi mà trực tiếp nổ ra xung đột. Chỉ ngại vì võ công của Hoa Mãn Lâu có tạo tác riêng, đám người Đồng Bách Hùng cũng không chiếm qua lợi ích gì.
Đó cũng là lý do vì sao lần này Đồng Bách Hùng phải triệu tập cả năm vị trưởng lão của Thần giáo đến tập kích Hoa Mãn Lâu.
Chỉ nghe Đồng Bách Hùng nói: “Hoa Mãn Lâu, ngươi không cần xảo ngôn, mấy lần trước bất quá là do ngươi mạng lớn, hiện tại ngươi còn không mau nói ra nơi Đông Phương giáo chủ dừng chân? Uổng cho năm đó giáo chủ đối đãi với ngươi như bằng hữu! Nếu ngươi có nửa điểm giấu diếm, ngày hôm nay ta tất lưu lại tính mạng của ngươi!”
Lời này vừa dứt, Hoa Mãn Lâu chưa kịp mở miệng đã nghe thanh âm băng lãnh đến thận cùng của Đông Phương Bất Bại vang lên: “Lấy tính mệnh của hắn? Vết thương trên người Hoa Mãn Lâu hiện tại là do các ngươi hạ thủ sao?”
Không đợi các trưởng lão của Thần giáo phản ứng kịp, từ sau lưng Hoa Mãn Lâu một hồng y nữ tử xuất hiện, chưa nhìn thấy rõ người một đạo khí thế kình bạo đã nổi lên, hồng ảnh chợt hiện, bốn phương tám hướng đánh úp về phía trưởng lão Thần giáo. Các trưởng lão hoàn toàn không kịp trở tay, chỉ nghe tiếng kêu lần lượt vang lên, trong nháy mắt bọn họ đã bị bắn trúng, chỉ có thể đè vết thương trên ngực lại lui về phía sau.
“Đông Phương! Ngừng tay!” Hoa Mãn Lâu không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại sẽ ra tay nhanh như vậy, thấy y có vẻ không có dự định ngừng tay liền lên tiếng ngăn cản. Hắn cố nhiên biết Đông Phương Bất Bại giận dữ vì những người kia đã tổn thương mình, thế nhưng bọn họ dù sao cũng là giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo, hơn nữa lại là vì tìm kiếm y mới manh động. Hoa Mãn Lâu tất nhiên là không hy vọng Đông Phương Bất Bại làm họ bị thương.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền kềm nén cơn giận dừng tay, thân ảnh quay trở về bên cạnh Hoa Mãn Lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ dám đã thương ngươi! Trong mắt có còn ta hay không?!”
Hoa Mãn Lâu cười khẽ, dường như trấn an mà vỗ vỗ bàn tay Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói “Đừng như vậy, bọn họ là thủ hạ của ngươi, đi tìm ngươi cũng không biết đã bao lâu rồi, hao tốn không ít tâm tư. Vả lại. muốn đã thương ta, cái giá của bọn họ phải trả cũng không ít.” Nói xong còn thân mật áp qua… nhẹ nhàng nói vào lỗ tai Đông Phương Bất Bại: “Vi phu chắc chắn sẽ không để chính mình thua thiệt, phu nhân cứ yên tâm.”
Đông Phương Bất Bại biết Hoa Mãn Lâu trước mặt người khác đều là bộ dạng ôn nhu thuần lương không gì sánh được, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại thích thỉnh thoảng trêu đùa y. Lúc này biết rõ hắn là vì không cho mình tức giận động thủ lần nữa mới nói ra những lời này… Đông Phương Bất Bại có chút nghiến răng, cực kỳ tức giận nói: “Ai đáp ứng gả cho ngươi chứ?”
Hoa Mãn Lâu cười khẽ, ngược lại chỉ hướng về những người kia, nói: “Các vị, Đông Phương giáo chủ đã hiện thân, các vị còn có chuyện gì sao?”
Ngực của các trưởng lão đều bị Đông Phương Bất Bại bắn trúng, không khỏi cảm thấy vô cùng đau nhức, toàn bộ đều cảm thán võ công kinh người của đối phương. Nhưng dù sao Đông Phương Bất Bại cũng chỉ là ra tay khiển trách chứ không phải hạ sát thủ, nên vết thương cũng không nghiêm trọng gì. Lúc này bọn họ đều trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt, không khỏi quá kinh người rồi!
Lúc này, bên cạnh Hoa Mãn Lâu có một hồng y nữ tử đang đứng… thế nhưng dung mạo của người này cùng với Đông Phương giáo chủ của bọn họ giống nhau như đúc, chỉ là thân hình có vẻ mảnh mai hơn rất nhiều… dùng nhãn lực của các trưởng lão làm sao không nhìn ra… nữ nhân uy nghi kiếp người, tuấn dung lạnh lùng trước mặt… kỳ thực là Đông Phương Bất Bại chứ? Thế nhưng… làm sao có thể như vậy?
Nhìn thấy thần tình cổ quái của các trưởng lão, Đông Phương Bất Bại đột nhiên ý thức được bản thân còn đang mặc nữ trang…. Thời gian gần đây y vẫn luôn mặc nữ trang trước mặt người khác, vì vậy cũng đã thành thói quen, chỉ là lúc này phải đứng trước mặt thuộc hạ thì không khỏi cứng đờ. Thế nhưng còn chưa đợi y kịp phản ứng, Hoa Mãn Lâu đã siết chặt tay y, màn tay của nam nhân này dày rộng lại ấm áp, khiến sự bất an trong lòng Đông Phương Bất Bại từ từ bị vuốt xuống, ánh mắt đổi diện mọi người cũng bắt đầu thản nhiên.
Về phần các trưởng lão vẫn là không thể tưởng tượng, rì rầm nói: “Giáo… giáo chủ? Người… thế nào… lại…”
Đồng Bách Hùng càng là mở to mắt nhìn, không dám tin tưởng bật thốt lên: “Đông Phương huynh đệ? Ngươi... Ngươi vì sao!! Hoa... Hoa Mãn Lâu! Chẳng lẽ là ngươi đã làm … cái gì… với giáo chủ??!” Đồng Bách Hùng tức giận hướng về phía Hoa Mãn Lâu quát lớn, giống như hận không thể một chưởng bổ chết hắn.
“Câm miệng! Chuyện này không liên quan đến hắn.” Đông Phương Bất Bại nghe vậy quát lớn một tiếng, trong giọng nói đã mang theo một chút lạnh lẽo không hờn giận.
Mấy vị trưởng lão nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại cực kỳ quái dị, thế nhưng hết lần này đến lần khác cái gì cũng không dám nói. Ở trong mắt bọn họ, tính tình Đông Phương Bất Bại quỷ dị khó dò, hỷ nội vô thường, võ công càng là sâu không thể lường. Hơn nữa một chiêu vừa rồi kia, đến bây giờ bọn họ còn đang mơ hồ đau nhức, càng cảm thấy võ công của Đông Phương Bất Bại dường như lại cao hơn. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này y đã gặp được kỳ ngộ gì, công lực đột ngột đề thăng? Như vậy không phải càng khiến người kinh hãi?
Đông Phương Bất Bại thấy những người nọ đều không lên tiếng thì mới lạnh lùng mở miệng nói: “Các ngươi không ở Hắc Mộc Nhai, chạy tới nơi này làm cái gì?”
Không chờ bọn họ trả lời, Đông Phương Bất Bại liền hướng về phía Đồng Bách Hùng cau mày nói: “Đồng trưởng lão, bản tọa từng để Dương tổng quản truyền lời cho ngươi, lúc bổn tọa không ở trong giáo liền do ngươi chấp chưởng giáo vụ! Như vậy vì sao ngươi lại ở đây?”
Lời nói của Đông Phương Bất Bại lần thứ hai khiến Đồng Bách Hùng giật nảy người. Sao lại như thế nào? Đồng Bách Hùng sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, lắp ba lắp bắp bỏi: “Giáo... giáo chủ... Thuộc hạ... thuộc hạ trước giờ chưa từng nghe Dương tổng quản nói về việc này…”
Đông Phương Bất Bại nghi ngờ liếc mắt nhìn Đồng Bách Hùng, lạnh lùng nói: “Thật không?” Dương Liên Đình dám có lệnh không tuân? Khóe miệng Đông Phương Bất Bại câu ra một tia cười lạnh, đúng là ngại mạng đã quá dài mà.
Đồng Bách Hùng và mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau, đầu gối đều hơi khụy xuống, nói: “Giáo chủ, chúng thuộc hạ tuyệt không dám có điều giấu diếm.”
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, lãnh đạm nói: “Đứng lên đi!”
Chỉ là những trưởng lão kia cũng không dám nhúc nhích, Đông Phương Bất Bại lại quét mắt, nói: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Đồng Bách Hùng cất tiếng: “Giáo chủ! Hiện tại Nhật Nguyệt thần giáo đang trong cảnh thù trong giặc ngoài bao vây, thập phần nguy hiểm, xin giáo chủ trở về tọa trấn đại cùng! Chớ để tên tiểu tử Dương Liên Đình tiếp tục lộng quyền, bằng không Thần giáo nhất định sẽ lâm nguy!”
Đông Phương Bất Bại nhướng nhướng mày, nói: “Thù trong giặc ngoài? Là người phương nào dám cả gan vuốt râu hùm của Nhật Nguyệt thần giáo đây?”
Đồng Bách Hùng có chút do dự, sau đó nói: “Giáo chủ, giang hồ đồn đãi Nhậm Ngã Hành... Còn sống! Trên dưới Thần giáo đều bất ổn!”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì thân thể có chút cứng lại, ánh mắt hiện lên hung quang, gằn xuống từng chữ: “Tin tức này từ đâu đến?” Trong giọng nói sát khí lăng thiên.
Đám người dpb đều bị sát khí đột nhiên tỏa ra của Đông Phương Bất Bại chấn nhiếp, gấp gáp cúi đầu nói: “Giáo chủ... là Hướng Vấn Thiên!”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, một hố sâu có kích cỡ lớn khoảng mặt bàn hiện ra, khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Bất Bại hiện giờ hiện ra một vẻ cực kỳ nguy hiểm, sát khí gần như hóa thành thực thể. Chỉ nghe Đông Phương Bất Bại phẩn hận thốt ra một câu: “Hướng Vấn Thiên! Thật tốt! Thật giỏi!”
Đám người Đồng Bách Hùng lần thứ hai bị cử động của Đông Phương Bất Bại làm cho hoảng sợ, càng là kiến thức rõ ràng hơn võ công khiếp người của y. Đây bất quá chỉ là tiện tay đánh ra một chiêu đã có uy lực lớn như vậy. Đám người đều lặng ngắt như tờ, chờ Đông Phương Bất Bại ra lệnh.
Một hồi lâu sau, Đông Phương Bất Bại không lộ biểu tình, lạnh lùng nói: “Nếu bổn tọa nói cho các ngươi biết, Nhậm Ngã Hành quả thực còn sống, các ngươi sẽ làm thế nào?”
Đám người Đồng Bách Hùng cực kỳ sửng sốt, sau một khắc mới phản ứng kịp, đồng thanh nói: “Đông Phương giáo chủ văn thành võ đức, là ta chủ nhân của Thần giáo! Thuộc hạ thề chết quy thuận.”
Đông Phương Bất Bại cười một tiếng dài, nói: “Hảo! Đã như vậy, nếu Nhậm Ngã Hành thực sự đến đây thì lại như thế nào?”
Đồng Bách Hùng cung kính nói: “Giáo chủ, xin người quay về Hắc Mộc Nhai chủ trì đại cục.”
Đồng Bách Hùng vừa nói xong lời này, Đông Phương Bất Bại lại là có chút trù trừ, ngay từ đầu y còn có chút lo lắng trước tin tức về Nhậm Ngã Hành, thế nhưng bây giờ lại nghĩ đến nếu y thật sự phải trở về Hắc Mộc Nhai vậy Thất Đồng lại nên làm thế nào? Chẳng lẽ lại phải từ biệt? Thế nhưng hiện tại… y làm sao bỏ được Hoa Thất Đồng? Bọn họ vẫn chưa doàn tụ được vài ngày…
Đám người Đồng Bách Hùng thấy Đông Phương Bất Bại trầm mặc thì trong lòng không khỏi nổi lên một loại dự cảm xấu. Đồng Bách Hùng liếc trộm Hoa Mãn Lâu đang đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, giờ phút này cái tên mù kia cũng không giống như ngày thường luôn đeo lên nụ cười mỉm ôn nhu đến chết tiệt, ngược lại trở nên diện vô biểu tình. Đồng Bách Hùng cũng không phải kẻ ngốc, lão tự nhiên nhìn ra được giữa Hoa Mãn Lâu và Đông Phương huynh đệ có chút… mờ ám? Đâu chỉ như vậy? vừa rồi khi hai người thì thầm, bàn tay của bọn họ vẫn luôn nắm chặt, tựa hồ muốn tuyên bố rõ ràng. Huống hồ, một thân y trang màu đỏ hiện giờ trên người Đông Phương Bất Bại… quan hệ của bọn họ còn không rõ ràng sao?
Tuy rằng Đồng Bách Hùng không hiểu rõ đến tột cùng Đông Phương huynh đệ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cái chuyện vừa nhìn đã biết trái với luân thường này cũng quá… Trong lòng âm thầm quyết định, lão tuyệt đối phải khuyên Đông Phương huynh đệ quay về Hắc Mộc Nhai, hơn nữa cũng không được tiếp tục như thế. Bằng không Nhật Nguyệt thần giáo chẳng lẽ còn không bị người chế nhạo sao?
Đồng Bách Hùng không khỏi lên tiếng: “Đông Phương huynh đệ, mau quay về Hắc Mộc Nhai thôi! Nhật Nguyệt thần giáo rất cần giáo chủ như ngươi tọa trấn!”
Đông Phương Bất Bại dừng một chút, thần tình phức tạp liếc nhìn Hoa Mãn Lâu vẫn đứng im lặng bên cạnh, nhớ tới những lời hai người vừa nói trước đó, rõ ràng lú nãy Hoa Mãn Lâu đang tràn đầy tình ý, nhất thời ngoan hạ quyết tâm, nói: “Đồng trưởng lão! Chuyện của Thần giáo liền giao lại cho ngươi. Bổn tọa… sẽ không rời khỏi nơi này.”
Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc, Đồng Bách Hùng là người thứ nhất nhảy bật lên, lớn tiếng nói: “Đông Phương huynh đệ! Không được!”
Mấy vị trưởng lão khác lúc này cũng đều vội la lên: “Giáo chủ! Việc này không được! Thần giáo rất cần người tọa trấn!”
Đông Phương Bất Bại bị bọn họ mỗi người một câu làm cho tâm tình phiền loạn, lạnh lùng quát lớn: “Được rồi! Bổn tọa phải làm gì cũng là chuyện riêng của bổn tọa! Không tới phiên các ngươi tới quản! Bổn tọa sẽ không về Hắc Mộc Nhai, các ngươi cuộc sống đi thôi!”
“Giáo chủ!” Đám người Đồng Bách Hùng đồng thanh hô lớn.
Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu từ đầu vẫn im lặng lại lên tiếng. Chỉ nghe hắn nói: “Chư vị, chẳng biết có thể để ta nói riêng vài câu với Đông Phương không? “
Đông Phương Bất Bại có chút sửng sốt nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, mà đám người Đồng Bách Hùng cũng không khỏi nghi vấn nhìn hắn, im lặng một lát, Đồng Bách Hùng cắn răng nói: “Đương nhiên!” Nói xong vài vị trưởng lão đều phi thường lui về phía sau, cách ra ít nhất trăm trượng có hơn mới dừng lại.
Nhất thời cả thiên hạ chỉ còn lại Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy thần sắc của Hoa Mãn Lâu trang trọng, hoàn toàn không giống thường ngày, trong ngực có chút bất an, nhẹ nhàng kéo tay y, nói: “Thất Đồng... Làm sao vậy? Ta... ta sẽ không trở về.”
Lúc này, Hoa Mãn Lâu lại hướng về Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói: “Đông Phương, cái người tên Nhậm Ngã Hành kia thật sự còn sống sao?”
Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: “Sống. Hơn mười năm trước, sau khi ta leo lên ngôi vị giáo chủ đã đày lão xuống mật thất dưới đáy Tây hồ.”
Hoa Mãn Lâu hơi sửng sờ, hỏi “Ngươi vì sao lại không giết lão?”
Đông Phương Bất Bại dừng một chút, mới có chút cắn răng, nói: “Đương sơ, lão dạy ta luyện 《Quỳ hoa bảo điển》, ta vẫn chưa… chưa…. Sau ta lại vẫn cảm thấy cách vận công có chút khác thường, liền lưu lại tính mạng lão muốn hỏi cho rõ ràng…. Chỉ là sau đó, ta cũng tìm được 《 bảo điển 》 lại phát hiện… phát hiện cần phải… ta... trong lòng ta có hận… thầm nghĩ muốn lão vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời! Muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Nói rồi, cả người Đông Phương Bất Bại đều bắt đầu run rẩy, ngay chớp mắt tiếp theo, Hoa Mãn Lâu liền kéo người nọ vào lòng ôm siết, thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Đông Phương Bất Bại chôn mặt vào trong ngực Hoa Mãn Lâu, cảm giác được sự vỗ về ôn nhu của người nọ, trái tim ấm dần, tâm tình cũng từ từ bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Ta không quay về. Ta... ta ở tại chỗ này.”
Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng nở nụ cười, nói nhỏ: “Quyết định gả cho ta?”
Đông Phương Bất Bại cứng người lại, lát sau lại dùng một động tác gần như không thể cảm giác được mà hơi gật đầu một cái. Hoa Mãn Lâu không kềm chế được sự mừng rỡ trong lòng, cũng không quan tâm cái khác mà nâng cằm Đông Phương Bất Bại lên, cúi đầu hôn xuống. Một hồi lâu sau hai người tách ra, Đông Phương Bất Bại hơi thở có chút gấp rút tựa sát vào người Hoa Mãn Lâu.
Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu lại nói: “Đông Phương, ngươi vẫn là nên trở về đi.”
Đông Phương Bất Bại nhất thời sửng sốt, bật thốt lên: “Thất Đồng?”
Hoa Mãn Lâu khẽ mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má càng lộ vẻ nhu thận của Đông Phương Bất Bại, nói: “Còn nhớ rõ lời ta từng nói sao? Ngươi là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, ngươi có trách nhiệm với họ! Vì vậy, ngươi phải trở lại.”
Đông Phương Bất Bại khổ sở nói: “Thế nhưng... thế nhưng...”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Thế nào? Còn sợ ta đào hôn sao?”
Đông Phương Bất Bại nhất thời vươn tay đánh nhẹ vào ngực Hoa Mãn Lâu, thấp giọng nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Ngươi nếu dám chạy, không sợ ta truy sát ngươi đến chân trời góc biển?”
Hoa Mãn Lâu cười nhẹ nói: “Sợ! Sợ! Vi phu thật sự rất sợ chết, vì vậy tất nhiên sẽ không chạy. Đông Phương, trở về đi, chờ ngươi xử lý mọi việc xong hẵng quay lại, ta vẫn ở nơi này chờ ngươi. “
“Thất Đồng…” Sự cảm động trong lòng Đông Phương Bất Bại có thể tưởng tượng, không kìm lòng được lại hôn Hoa Mãn Lâu thêm lần nữa.
Hoa Mãn Lâu ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng hôn xuống, thế nhưng trong lòng lại có một dự định khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.