Ngày hôm sau, ngay khi Hoa Mãn Lâu đã hồi phục một chút khí lực liền thay Lệnh Hồ Xung bắt mạch, mà hắn lại cũng bị tám cổ chân khí kỳ quái trong người đối phương làm cho nhíu mày. Lệnh Hồ Xung thấy vậy thì cười khổ nói: “Hoa tiên sinh, không cần miễn cưỡng.”
Hoa Mãn Lâu thở dài một cái nói: “Hiện tại tám cổ chân khí này còn kiềm chế lẫn nhau, nếu một ngày sự cân bằng vi diệu này có chút mất thăng bằng, kinh mạch của Lệnh Hồ huynh đệ nhất định sẽ thác loạn, dẫn đến kết cục khí huyết phản phệ vong thân. Nếu sau một thời gian nữa những cổ nội lực này vẫn không suy yếu, cho dù nội công của ta hoàn toàn khôi phục cũng không có cách nào tương trợ.”
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói: “Hoa tiên sinh chiếu cố tiểu đệ như vậy, Lệnh Hồ Xung ghi khắc trong lòng. Vết thương trên người ta chỉ sợ không thể khỏi được.”
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Đừng nghĩ như vậy, cứ để ta suy nghĩ thêm chút đã.”
“Đa tạ hoa tiên sinh!” Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời, Đông Phương Bất Bại đã bước vào phòng.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Lệnh Hồ Xung một chút rồi mới đi đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi? Có mệt không?”
Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ vào tay y, khẽ than một tiếng: “Ta không có gì đáng ngại, nhưng thương thế của Lệnh Hồ huynh đệ thật ra lại phiền toái không ít.”
Đông Phương Bất Bại hơi liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, giống như muốn nói cái gì, lại thủy chung vẫn không mở miệng.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/1352821/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.