Hai người một đường hướng về phía tiểu lâu đi, Đông Phương Bất Bại chậm rãi bước theo Hoa Mãn Lâu, trong lòng tràn đầy bất an. Mà Hoa Mãn Lâu cũng giống như cảm giác được gì đó, hắn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Doanh Doanh đi rồi.”
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, không tự chủ được hỏi: “Con bé… đi đâu?”
“Không biết.” Hoa Mãn Lâu nhàn nhạt trả lời.
Đông Phương Bất Bại càng kỳ quái, truy hỏi một câu: “Ngươi... ngươi cứ để con bé rời đi như vậy?” Hắn không phải rất thương yêu Nhậm Doanh Doanh sao?
Hoa Mãn Lâu nói: “Nàng đã không còn nhỏ nữa, phải biết nặng nhẹ.” Kỳ thực thái độ của Nhậm Doanh Doanh trên một phương diện nào đó mà nói đã thật sự chọc giậc Hoa Mãn Lâu. Hắn không rõ vì sao Nhậm Doanh Doanh vốn luôn hiểu chuyện lại có thể đối với vị thúc thúc thương yêu nàng từ bé không chút khoan dung, tuy rằng từ trước đến giờ Hoa Mãn Lâu vẫn luôn ôn hòa, thế nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng bị người uy hiếp, chỉ cần chuyện mà hắn đã nhận định, nhất định không thể cải biến.
Đông Phương Bất Bại trải qua một đoạn thời gian ở chung với Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính nết đối phương, rõ ràng bề ngoài người này vô cùng ôn hòa, thế nhưng bên trong lại có sự kiên quyết và cường ngạnh không ai có thể ảnh hưởng. Ngay cả Đông Phương Bất Bại y ở trước mặt Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng phải nhượng bộ, huống chi là những kẻ khác.
Vì vậy Đông Phương Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/1352798/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.