Kể từ lúc lên xe ngựa, Đông Phương Bất Bại vẫn trầm mặc không lên tiếng. Hoa Mãn Lâu ngồi bên cạnh rõ ràng cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ, trong lòng hiểu rõ Đông Phương Bất Bại đang sợ đêm nay khi đến nơi sẽ phải gặp mặt Nhậm Doanh Doanh, lại không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại có thể mặc một thân áo đỏ suốt chặng đường về tiểu lâu cùng hắn, thế nhưng nếu muốn y thật sự không suy nghĩ nhiều thì sợ rằng rất khó.
Hoa Mãn Lâu không tiếng động thở dài, cố dằn xuống cảm giác không tên trong lòng, tiến đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại.
Động tác này của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên đã làm người nọ kinh ngạc, chỉ nghe được thanh âm tràn ngập đề phòng của y: “Ngươi muốn làm gì?” Đông Phương Bất Bại chỉ phản ứng như vậy đã xem như Hoa Mãn Lâu là người tương đối đặc biệt, nếu đổi thành một người khác, sợ rằng còn chưa kịp ngồi xuống đã tắt thở rồi.
Hoa Mãn Lâu không thèm để ý chút nào, lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Mệt không? Hay là ngủ một lát đi? Đến nơi ta sẽ gọi ngươi.”
Nghe giọng nói ôn hòa của Hoa Mãn Lâu, tâm tình của Đông Phương Bất Bại bất chợt thả lỏng, y lắc đầu nói: “Ta không muốn ngủ.”
Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười, ngay sau đó liền cầm lấy bàn tay thủy chung vẫn nắm chặt thành quyền của Đông Phương Bất Bại đặt vào trong tay mình.
Đông Phương Bất Bại kinh ngạc đến mức quên cả việc rút tay về, bật thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/1352796/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.