Tiếng tim đập của Hoa Mãn Lâu tựa hồ có một loại lực lượng thần kỳ. Đông Phương Bất Bại dần dần thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, hơi hơi dựa vào trong lòng Hoa Mãn Lâu mà Hoa Mãn Lâu cũng dùng hai tay ốm sát hắn. Nhiệt độ ấm áp từ trên lưng truyền đến làm cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy một loại cảm giác chưa bao giờ từng có, giống như cái gì tâm sự phiền não cũng không thấy bóng dáng, chỉ cần người này tại bên người……
“Mệt mỏi sao?” Hoa Mãn Lâu nhu hòa thanh âm theo bên tai truyền đến.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, chợt nhớ tới người này không nhìn thấy…… Không khỏi mở to mắt, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, nhưng tại giây phút này, ánh bình minh đầu tiên của Hắc Mộc Nhai xuất hiện.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi, Đông Phương Bất Bại không khỏi nheo lại ánh mắt, mà người trong mắt cũng lộ ra so ánh mặt trời càng sáng lạn tươi cười,“Đông Phương, mặt trời mọc …… đẹp sao? Hắc Mộc Nhai……”
Đông Phương Bất Bại không tự giác chuyển mắt quét khắp Hắc Mộc Nhai. Tại sáng sớm, Hắc Mộc Nhai thật giống như bị nạm quanh một tầng màu vàng, đẹp không nói nên lời, Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ bị vẻ đẹp của Hắc Mộc Nhai rung động đến thế.
“Đông Phương?” Hoa Mãn Lâu cố ý dùng sức siết chặt vai Đông Phương Bất Bại. Không biết vì cái gì, giờ khắc này, hắn thật sự rất muốn nhìn đến cảnh sắc tại Hắc Mộc Nhai, nhìn đến người bên cạnh.
Thanh âm trả lời của Đông Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-quan-tu-man-lau/1352769/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.