Khi Dương Liễm tỉnh lại, nhìn thấy Đông Phương gục trên mép giường đang ngủ, hắn ngồi dậy, mới thấy toàn thân có chút hư nhuyễn, vốn muốn đỡ Đông Phương, không ngờ lại ngã xuống giường.
Động tĩnh như vậy, Đông Phương cũng tỉnh lại, y thấy Dương Liễm tỉnh, đứng dậy ngồi vào mép giường, “Hiện tại thấy thế nào?” Nhìn sắc mặt Dương Liễm tựa hồ hơn một tia huyết sắc, Đông Phương trong lòng mới yên tâm, đêm qua bộ dáng Dương Liễm như thế, y không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
“Đã không sao rồi,” Dương Liễm nhìn ra lo lắng trong đáy mắt của Đông Phương, cầm tay y, thấy Đông Phương mắt mang ủ rũ, không khỏi đau lòng cau mày nói, “Đi lên nghỉ một chút đi, ta gọi người mang điểm tâm đến.”
“Ngươi đừng động,” Đông Phương đè hắn lại, cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh Dương Liễm, ôm lấy thắt lưng Dương Liễm nói, “Ngươi ngủ cùng ta một chốc, buổi chiều chúng ta lại đến phủ Lưu Chính Phong.”
Dương Liễm thấy thế, không cử động nữa, vươn tay ôm Đông Phương vào lòng, hôn lên trán y, cũng nhắm hai mắt lại, thân thể đích xác vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng so với lần độc phát trước, đã thoải mái không ít.
Chỉ chốc sau, hai người đều đã say giấc nồng, thế nhưng Đông Phương lại vô thức tựa vào lòng Dương Liễm, mãi đến khi tìm được một vị trí ấm áp, mới chính thức dừng lại, tựa hồ tìm được cảm giác an toàn mình hằng mong đợi, khóe miệng y lộ ra một nụ cười.
Buổi trưa, vài vị trưởng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-noan-duong/2380561/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.