Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh như chết, đã không tìm thấy chút dấu vết của chuyện vui lúc nãy, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói một lời.
Bình Nhất Chỉ lấy một bình dược nhỏ trong người ra, đổ một viên dược hoàn đưa cho Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nhìn dược hoàn, xoay người đút dược hoàn vào miệng Dương Liễm, thấy hắn thần sắc không có dấu hiệu tốt hơn, lập tức không bận tâm ở đây có bao nhiêu người, nắm tay Dương Liễm nói, “Ngươi chớ gạt ta, ngươi đến tột cùng có sao không?” Nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay lau đi vết máu trên khóe miệng Dương Liễm, đầu ngón tay hơi chút run rẩy.
Dương Liễm cầm ngược lại tay Đông Phương, ha hả cười, sắc mặt mặc dù không quá tốt, nhưng cũng không quá miễn cưỡng như vừa rồi, “Thuộc hạ không sao, giáo chủ ngươi an tâm xử lý việc trước mắt đi.” Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó dừng ở lại trên mấy nha hoàn bị giáo chúng dùng đao kề cổ, lập tức cúi đầu, nhìn chén trà màu trắng vừa rồi mình vừa uống qua.
Phần lớn người có mặt đều kinh ngạc giáo chủ đối xử với Dương Liễm tốt như vậy, nhưng ai dám nghĩ đến phương diện kiều diễm, chỉ cho là giáo chủ coi trọng Dương Liễm, một đám đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ cầu sớm bắt được người tác loạn, tránh gây thêm nạn tai trong giáo.
Bọn họ vui mừng nghĩ, may mà Dương Liễm phát hiện trong trà có độc, nếu họ uống phải trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-noan-duong/2380524/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.