Sáng sớm Giang Nam mang theo hàn ý nhè nhẹ, nhưng một tia hàn ý này không xâm nhập vào phòng hai người được. Dương Liễm buổi sáng tỉnh lại, thấy Đông Phương còn ngủ say, lường trước Đông Phương mặc dù có một thân võ nghệ, nhưng đêm qua bản thân không tiết chế vẫn là làm cho y mệt. Không khỏi hối hận bản thân đêm qua không biết tiết chế, hôn khóe miệng Đông Phương, Dương Liễm thật cẩn thận đứng dậy mặc y phục mở cửa đi ra ngoài.
“Đông Phương, ngươi sao lại ngồi dậy?” Dương Liễm bưng một chậu nước còn bốc khói vào phòng, thấy Đông Phương ngồi dậy, vội dùng chân khép cửa lại, đem bồn đặt lên ghế tròn bên giường, đi đến bên Đông Phương, nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Đông Phương thì hơi hơi đỏ mặt, ấn Đông Phương nằm xuống giường, “Ngươi nằm xuống trước, ta lau mình cho ngươi.”
Đông Phương nghe lời nằm xuống, nhìn Dương Liễm vắt khăn tử lau đi mồ hôi trên người mình, hơn nữa còn cẩn thận rửa sạch phía sau của y, động tác của Dương Liễm mềm nhẹ, giống như hắn đang làm một chuyện cảnh đẹp ý vui, mà không phải chỉ là rửa sạch thân mình cho y.
Làn da Đông Phương thực trắng nõn, bởi vì luyện công, thể mao trên người cũng không rõ ràng, Dương Liễm cũng lần đầu tiên nhìn thấy miệng vết thương dưới thân y, ôn nhu lau qua nơi kia, cúi đầu hôn hôn cái trán của Đông Phương, khóe môi cười, “Chào buổi sáng, Đông Phương của ta.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nam tử trước mắt, cười khẽ ra tiếng, “Chào buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-noan-duong/2380506/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.