Tảng sáng, Hắc Mộc Nhai ẩn hiện dưới làn sương sớm, làm lầu các trong Nhật Nguyệt Thần giáo có vẻ mông lung, khán bất chân thiết [nhìn không rõ mọi vật, không phân biệt được đâu là ảo ảnh đâu là thực cảnh], tạo cho người nhìn một cảm giác thần bí.
Trong màn sương hai nữ tử đứng trước một cánh cửa gỗ chạm hoa, thần sắc hoảng loạn, gần đây tân giáo chủ mới đăng vị, lại để cho Dương Liên Đình công tử làm tổng quản trong giáo, mấy ngày trước vào giờ này tổng quản đã sớm thức dậy đi hầu hạ giáo chủ rửa mặt chải đầu, sao hôm nay đã trễ đến vậy mà vẫn chưa thấy bên trong có động tĩnh gì?“Thương Cầm tỷ tỷ, chúng ta có cần……” Bích Nguyệt còn chưa nói hết câu, liền bị Thương Cầm trầm mặt cắt đứt, “Hồ đồ, tổng quản lúc nào tỉnh thì lúc đó chúng ta vào hầu hạ, ngươi nếu không muốn chờ, sau này đến trù phòng làm việc, miễn cho cái mạng nhỏ của mình bị mất mà cũng không rõ nguyên do,” Hiện tại người nào trong giáo mà không biết Dương tổng quản được giáo chủ tín nhiệm, mặc dù nàng trong lòng không thích Dương Liên Đình cho lắm, nhưng cũng không dám đắc tội người này.
“Vâng,” Bích Nguyệt lập tức phát giác chính mình nói lỡ, cúi đầu xuống không dám nhiều lời nữa.
Hai người vừa ngừng nói chuyện, thì chợt nghe trong phòng truyền đến thanh âm đồ sứ bị ném vỡ, hai người nhìn nhau, Thương Cầm cắn răng, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng mở miệng nói, “Dương tổng quản, người đã tỉnh, chúng nô tỳ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-noan-duong/2380435/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.