Nếu đã không lên Thiếu Lâm thì Tô Diễm liền cùng giáo chủ đại nhân chơi cho thỏa, non non nước nước xung quanh đều đi đến mấy lần liền, nhất là chốn này rừng cây còn rậm rạp ít người.
“Tô Diễm, ưm… Ngươi điên rồi, bỏ ra mau!” Giáo chủ đại nhân hổn hển đập lên bàn tay đang ngày càng xuống thấp của Tô Diễm, lạnh lùng lườm cái tên đang trưng ra bản mặt vô tội kia.
Tô Diễm thấy ăn đậu hủ không thành, hai tay liền ôm lấy eo giáo chủ đại nhân, ghé vào tai y khẽ than: “Nhưng người ta đói rồi…”
“Tại sao trước kia bổn tọa không sớm nhận ra ngươi lại vô sỉ đến thế chứ!” Giáo chủ đại nhân thật muốn nghiến răng, phát hiện hai cái tay đang ôm mình kia lại bắt đầu sờ soạng sau lưng, lại tiếp tục muốn chọc chết tên kia luôn, “Ngươi phải biết đây là chỗ nào chứ!”
“Đây là chốn hoang sơn dã lĩnh nên sẽ chẳng ai lai vãng đâu.” Tô Diễm dụi dụi bên người giáo chủ đại nhân, càng ôm siết lấy người kia.
Giáo chủ đại nhân cười lạnh một tiếng: “Không ai? Ở ngoài kia có không ít người đang đi về phía này đấy thôi.”
“Ai?” Tô Diễm quay đầu nhìn lại phía sau, đập vào mắt chỉ thấy toàn cây là cây, “Chúng ta nên trốn ở đâu đây?”
Giáo chủ đại nhân khẽ nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu: “Chỉ e người đến là Lệnh Hồ Xung, ngươi muốn gặp không?”
Tô Diễm gật gù, cười cười: “Gặp trước một chút cũng tốt, chứ so ra đi Thiếu Lâm có khi còn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834718/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.