Có điều Tô Diễm cũng chẳng được nể nang đến độ giáo chủ đại nhân phải đích thân giám sát. Tô Diễm vừa theo giáo chủ đại nhân quay về Hắc Mộc Nhai một cái liền bị quẳng vào ám thất, trừ người đưa đồ ăn ra thì không được tiếp xúc với bất cứ ai.
Tô Diễm ngắm trăng qua lỗ thông khí trên trần mà đếm ngày. Ngày thứ năm, không có bất cứ một ai đến thăm anh. Điều kiện trong ám thất cực kỳ kém, bởi vì xây thẳng trên nền đất, vừa ẩm vừa lạnh, Tô Diễm nếu không vận công chống đỡ thì căn bản là không thể chịu nổi hàn khí này. Vả lại thật đúng là tường đổ người lay, Tô Diễm thấy bữa cơm miễn cưỡng nuốt được mấy hôm trước đến giờ cũng thành canh chay cháo loãng, bất đắc dĩ cười khổ, không biết qua mấy ngày nữa liệu có biến thành đồ thiu luôn không.
Tuy đồ ăn không hôm nào ôi thiu… Nhưng chất lượng thì quả thật càng ngày càng kém, sau rốt đến cái thứ được gọi là canh Tô Diễm cũng chỉ tìm được một cọng rau chẳng khác cọng cỏ là mấy. Không ăn cơm đương nhiên sẽ không có thể lực, Tô Diễm mỗi ngày vận công chống đỡ hàn khí cũng chẳng mấy chốc kiệt sức, đến khi anh đếm tới ngày thứ mười lăm, Tô Diễm phát hiện cho dù là cái xác trâu bò như của Dương Liên Đình cũng đã không chịu nổi mà phát sốt.
Cảm giác sốt nhẹ cũng không đến nỗi nào, có điều toàn thân bủn rủn đầu váng mắt hoa, Tô Diễm tựa vào góc tường, nghĩ không biết đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834692/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.