“Thượng Quan đường chủ.” Tô Diễm chắp tay với Thượng Quan Vân đã ngồi ở trên lưng ngựa ở bên cạnh, nhìn thấy Lục Nhi không ngừng chuyển đồ đạc vào trong xe ngựa, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.
“Dương tổng quản lần này đi cũng là vì huynh đệ trong giáo, không cần quá mức câu nệ.” trên khuôn mặt nhìn rất thanh tú của Thượng Quan Vân lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt ban đầu nhìn vô cùng trẻ tuổi lại vì thế mà ít đi vài tuổi.
Lần này Tô Diễm để cho Thượng Quan Vân đi theo đó là vì Thượng Quan Vân mặc dù trẻ tuổi nhưng võ công cũng không nhược, số lần ra Hắc Mộc Nhai cũng ít đến đáng thương, cơ bản không có gì có thể nhận ra được, càng không có người nào sẽ chú ý đoàn người giống như bọn họ, đối hệ số an toàn mà nói, vẫn là rất cao, chỉ là bình thường vị Đường chủ này không thường xuất hiện trong viện của giáo chủ, còn không quá quen thuộc, không biết có thể có chỗ dùng được hay không.
“Ra Hắc Mộc Nhai, tại hạ liền không phải Dương Liên Đình, mà là Tô Diễm.” Tô Diễm nhảy lên xe ngựa, nhìn vào phía trong nhưng không nhìn thấy thân ảnh của giáo chủ đại nhân, có chút bất đắc dĩ thở dài, liền vén mành xe ngựa ra rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Vân nhìn tấm mành, vung tay lên với cấp dưới của mình: “Xuất phát.”
Chiếc xe ngựa mà Tô Diễm ngồi này bên ngoài nhìn qua tuy rằng rất mộc mạc, nhưng bên trong cũng rất thoải mái, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834689/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.