“Diễm, em… Em thích anh.” Tại bãi đỗ xe, một thiếu niên mặt mày thanh tú hai gò má hồng hồng nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Tô Diễm, vẻ mặt ngượng ngùng rất động lòng người.
Tô Diễm than nhẹ một hơi, cười nhẹ xoa tóc thiếu niên, ngữ khí cũng là dịu dàng trước sau như một: “Tiểu Trừng, anh… Không thích em.”
Vẻ mặt thiếu niên như bị đả kích, làm người khác nhìn thấy thật sự rất thương tiếc: “Nhưng mà, nhưng mà… Diễm anh đối với em tốt như vậy, chẳng lẽ không phải, không phải bởi vì thích em sao?”
“Loại chuyện thích này nào có thể dễ dàng như vậy.” Dịu dàng dỗ dành thiếu niên trước mắt, Tô Diễm cảm thấy mình lại sắp khổ rồi, chẳng lẽ anh lại làm cho người ta hiểu lầm?
“Nhưng mà…”
Tô Diễm có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Trừng, em phải biết rằng, anh cũng không phải người tốt gì.”
Thiếu niên vừa định lấy cớ thì một thanh âm trêu tức đột nhiên đâm vào: “Anh cũng hiểu được cái tên Tô Diễm này thật sự không phải người tốt, em xem bộ dáng khắp nơi lưu tình này của hắn, chậc chậc…”
Nhìn thấy thiếu niên đỏ mắt chạy đi, Tô Diễm rất là bất đắc dĩ nhìn Tần Dặc đứng ở góc tường có vẻ rõ ràng đã nghe một hồi lâu: “Sao cậu lại biết tôi ở đây.”
“Hòn bảo bối của tổng giám đốc nhà người ta vẻ mặt dạt dào xuân ý tha cậu đi, sau khi nghe ngóng chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Dặc dựa vào tường tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834678/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.