“Trong mộ Thái Ung.” Hàn Duyệt chút không chút do dự nói ra, lúc trước hắn bội phục Khúc Phi Yên nên cũng từng tìm hiểu tư liệu về Khúc Dương, Khúc Dương vì tìm quảng lăng tán, đào hai mươi chín ngôi mộ, cuối cùng ở trong mộ Thái Ung tìm được.
Đây là lý do vì sao khi hắn nghe tên Khúc Dương lại thấy quen như vậy, nhưng khi đó trong đầu hắn chỉ có mỗi chuyện phải làm sao để tìm được Đông Phương, tên người khác đều thành ký hiệu.
Khúc Dương thấy Hàn Duyệt trả lời rõ ràng như vậy, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại không chịu buông tha, nói, “Ngươi không sợ ta chạy trốn?”
“Chạy đi, hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không.” Hàn Duyệt không thèm quan tâm, đối với thái độ làm người của Khúc Dương, hắn rất tin tưởng, “Hơn nữa, ngươi không sợ ta lừa ngươi?”
“Lừa đi, cũng không thể lừa ta cả đời, ta cuối cùng cũng sẽ phát hiện được chân tướng.” Khúc Dương cũng cầm củ cải đút lừa
Hàn Duyệt gật đầu, “Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một.” Mới vừa nói xong, liền cười ngồi xồm xuống đất bắt đầu chọc đất.
“Sao vậy?” Khúc Dương không biết Hàn Duyệt vì sao cười như vậy, nghi hoặc hỏi.
Hàn Duyệt ngửa đầu nhìn Khúc Dương, ôm mặt nói, “Ta lấy tên ngoại công thề.” Vừa nói xong đã phát ra tiếng cười to, nếu phải mặt đất quá bẩn Hàn Duyệt sẽ lăn vài vòng trên đất.
Khúc Dương chậm rãi đợi Hàn Duyệt cười đủ, mới đá Hàn Duyệt một cước, đặt cầm của mình lên lưng lừa, hỏi, “Không đi Hắc Mộc Nhai?”
Hàn Duyệt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/177321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.