Phòng trong, Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc suy nghĩ nên nói thế nào, Ninh Trung Tắc thấy Hàn Duyệt như thế, nghĩ là Hàn Duyệt sợ mình tức giận vì hắn không thương lượng trước đã trao chức chưởng môn cho người khác.
Kỳ thật, Ninh Trung Tắc chẳng những không tức giận, ngược lại còn cao hứng, trượng phu của mình có thể thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ đại nghĩa),không tham luyến quyền thế, hoàn toàn suy nghĩ cho Hoa Sơn phái, đành mở miệng an ủi, “Sư huynh, để sư thúc tiếp nhận chức chưởng môn, chuyện này chàng làm rất tốt, ta ủng hộ quyết định của chàng.”
Từ sau ôm lấy thắt lưng Hàn Duyệt, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lưng hắn.
Hàn Duyệt vốn là đang lo lắng không biết nên cùng Ninh Trung Tắc nói chuyện mình xuống núi thế nào, nghe Ninh Trung Tắc thế, lại thấy Ninh Trung Tắc làm vậy, nhất thời toàn thân cứng ngắc, thấy hai mắt nổ đom đóm.
Nếu là Nhạc Bất Quần thật sự nhất định sẽ không buông tha cho chức chưởng môn, tâm tư của người này hoàn toàn đặt vào chức chưởng môn Ngũ nhạc, nếu biết được sự tồn tại Phong Thanh Dương, ngược lại sẽ lo lắng phiền não.
Thế nhưng, linh hồn hiện tại trong xác Nhạc Bất Quần là Hàn Duyệt, nguyện vọng lớn nhất hiện tại của hắn là núp sau lưng Đông Phương, hảo hảo sống, không cần lo lắng sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa.
Hàn Duyệt thật cẩn thận nghiêng người, đẩy Ninh Trung Tắc ra, nhìn Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng, mắt đầy thủy quang, ngoan tâm nói, “Chờ nàng sinh rồi, ta sẽ xuống núi một chuyến.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/177317/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.