“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?” Hàn Duyệt tuy biết người này chắc chắn là Phong Thanh Dương, nhưng vẫn trang mô tác dạng hỏi han, “Vì sao ở trong Hoa Sơn cấm địa của ta?”
“Lão tử chính là Phong Thanh Dương.” Phong Thanh Dương không tức giận đáp lời.
“Kiếm tông............” Hàn Duyệt như bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền hành lễ, nói, “Nhạc Bất Quần bái kiến sư thúc.”
“Ta nhận không nổi tiếng sư thúc này.” Mặc dù như vậy, nhưng Phong Thanh Dương lại thản nhiên nhận Hàn Duyệt thi lễ.
Hàn Duyệt nghe xong lời này, không quá để ý, dù sao lúc trước xem tiếu ngạo giang hồ đã biết Phong Thanh Dương không phải loại người cổ hủ, “Sư thúc sao lại nói vậy, ngươi là trưởng bối của Hoa Sơn nhất phái ta, sao lại không đảm đương nổi chứ.”
” Kiếm tông chúng ta làm sao có thể cùng khí tông các ngươi người so sánh.” Phong Thanh Dương ngồi trên giường, cố ý nói.
“Kiếm tông khí tông, ai lại không phải Hoa Sơn đệ tử, chỉ tiếc bị kẻ khác châm ngòi ly gián, mới khiến Hoa Sơn phái chúng ta tự giết lẫn nhau.” Hàn Duyệt vẻ mặt bi thống, “Không mất lấy một người, mà đã khiến Hoa Sơn cơ hồ biến mất trong Ngũ Nhạc kiếm phái.”
Phong Thanh Dương ở Tư Quá Nhai mấy chục năm, những chuyện cong cong quấn quấn này sớm đã hiểu thấu, nhưng thật không ngờ Nhạc Bất Quần tuổi còn trẻ đã có thể hiểu được điều này, nhất thời cảm thấy vui mừng, lại cố ý hỏi, “Ngươi sao lại nói vậy?”
“Mặc kệ kiếm tông khí tông, đều là đồng môn huynh đệ, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/177315/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.