Rốt cuộc cũng ăn được bữa cơm vừa lòng nhất từ khi vào thế giới này, Hàn Duyệt bắt đầu chải chuốt lại lông của mình, còn không quên kêu hai tiếng, thúc giục Đông Phương ăn cơm nhanh hơn, lại không nghĩ đến nếu không phải Đông Phương vừa ăn vừa đút hắn, thì sao đến giờ còn chưa ăn xong. 
Đông Phương hơi nghi hoặc, nhưng y nuôi Hàn Duyệt hồi lâu, cũng đoán được chút suy nghĩ của Hàn Duyệt, vì vậy mà muốn chọc hắn, cố ý ăn thật chậm, quả nhiên thấy lông trên người Hàn Duyệt sắp dựng đứng lên hết, không khỏi cười ha ha, để đũa xuống, Đông Phương điểm điểm đầu Hàn Duyệt, hỏi, “Bé con, ngươi muốn làm gì?” 
Hàn Duyệt rất muốn trực tiếp nói cho Đông Phương, mình muốn theo y ra ngoài dạo, thuận tiện mượn uy chủ nhân ra oai một phen, nhưng hắn không nói được tiếng người, mà Đông Phương nghe không hiểu tiếng chim, làm hắn gấp tới mức chạy vòng quanh. 
Suy nghĩ một chút, bay lên cánh tay Đông Phương, móng vuốt bắt lấy ống tay Đông Phương, bắt đầu bay ra ngoài. Đông Phương sửng sốt, hiểu ý Hàn Duyệt, suy tư một lát, đôi mắt đào hoa trầm xuống, lại ôn nhu nói “Hảo, chờ ta một chút, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.” 
Hàn Duyệt thỏa mãn, bay lên trên vai Đông Phương, im lặng đứng, lấy đầu cọ cọ cổ Đông Phương. 
Đông Phương không ăn nữa mà cho hạ nhân dọn dẹp, sau đó mang Hàn Duyệt xuất môn, tự tay khóa kỹ cửa phòng, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, mới đi ra ngoài. 
Hàn Duyệt mở to đôi mắt chim tròn xoe, nhìn mọi người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/177307/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.