Tiny teacup đang nằm trong lòng chủ nhân, phê phẩy cái đuôi ăn điểm tâm. Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng chạy bộ cùng tiếng kêu. Mặt Hàn Duyệt nhất thời囧, lại nhìn Đông Phương, lại nhìn cửa, trong lòng thầm mắng Lệnh Hồ Xung từ nhỏ đã đi theo đòi nợ mình, mỗi lần đều phá chuyện tốt của hắn. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Lệnh Hồ Xung vẫn hoạt bát như trước, “Sư phụ, sư phụ, sư nương hầm canh gà cho người, con mang tới đây, sư phụ............” Đông Phương liếc Hàn Duyệt, vỗ đầu hắn một chút, cuối cùng lên tiếng, “Đi đi.” Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói vậy, hôn lên môi Đông Phương một cái, mới lết qua một bên cất kỹ điểm tâm, mới mở miệng nói, “Vào đi.” Lệnh Hồ Xung bưng canh, phía sau là Lâm Bình Chi cẩn thận bước vào nhìn Hàn Duyệt, “Sư phụ, sư nương hầm canh cho người bồi bổ thân thể.” “Khụ khụ............” Hàn Duyệt không biết nên trả lời thế nào, có chút xấu hổ, nhìn Đông Phương, “Đặt canh lên bàn cái đã.” “Vâng” Lệnh Hồ Xung đặt canh gà lên bàn, nhìn sư phụ mình, mắt tràn ngập sùng bái, “Sư phụ, người đã khỏe chưa?” “Đỡ nhiều rồi.” Hàn Duyệt trong lòng run lên, có lệ nói, “Đây là đệ đệ sư phụ nhận thức, các con gọi thúc thúc đi.” Hàn Duyệt sợ Lệnh Hồ Xung nhắc Ninh Trung Tắc, vội chuyển sang đề tài khác. Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, chút tâm tư này của Hàn Duyệt sao có thể giấu được y, chẳng qua y không vạch trần, mở miệng nói, “Trách không được sư phụ các ngươi khen các ngươi mãi, quả nhiên đều là nhất biểu nhân tài.” Hàn Duyệt thấy Đông Phương không hổ là Đông Phương, lời này mà cũng nói được, nếu không phải hắn rõ ràng mọi chuyện, nghe xong lời này khẳng định sẽ cười toe toét. Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng nói, “Chào thúc thúc.” Lâm Bình Chi lại không đơn thuần như vậy, nó biết đây là đệ đệ sư phụ mình nhận thức, nói cho cùng thì vẫn phải nể mặt sư phụ, chẳng qua nghe được khen ngợi thì vẫn rất vui vẻ, “Chào thúc thúc.” “Tròng thời gian này, các con có ngoan ngoãn luyện công không?” Hàn Duyệt muốn đuổi hai tên này đi thật nhanh, để có thể nói vài câu thân mật với Đông Phương. “Có, sư thúc tổ quản rất nghiêm.” Nhắc tới chuyện này, mắt Lệnh Hồ Xung sáng lên, “Con cùng sư đệ đều ngoan ngoãn luyện công.” “Vậy là tốt rồi, cơm chiều đưa vào phòng ta, ta mệt rồi, các con ra ngoài trước đi.” Hàn Duyệt thấy được mình đã biểu đạt quan tâm xong, bắt đầu đuổi người. “Vâng” Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi nghe vậy đều hành lễ chuẩn bị lui ra. Hàn Duyệt trong lòng cao hứng, còn chưa kịp thở ra một hơi, Lệnh Hồ Xung đã nói một câu, làm Hàn Duyệt hận không thể trực tiếp nhét nó vào bụng mẹ, tái sinh lại một hồi. Càng thêm khẳng định chuyện mình cùng Lệnh Hồ Xung bát tự không hợp. “Thúc thúc, sư nương đã dọn phòng của thúc xong rồi, con dẫn thúc đi nhé.” Lệnh Hồ Xung nghe sư phụ nói mệt, tất nhiên nghĩ hắn cần nghỉ ngơi, cho nên rất nhu thuận mở miệng. Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, liền biết hắn nghĩ cái gì, không khỏi bật cười, đứng dậy, nói, “Được rồi, Duyệt ca ca, đệ đi nghỉ ngơi trước.” Hàn Duyệt cắn răng cười một cái, “Ừ.” Trời biết hắn còn chưa thân thiết đủ với Đông Phương, người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt ước gì mỗi một phút mỗi một giây đều ở cạnh ái nhân của mình, Hàn Duyệt tất nhiên cũng thế. Trộm trừng Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi, Hàn Duyệt cũng đứng dậy tiễn, “Quá nhi nếu cần gì, thì nói cho huynh biết.” “Sư phụ, người nghỉ ngơi đi, con cùng tiểu sư đệ sẽ chiếu cố thúc thúc thật tốt mà.” Lệnh Hồ Xung chủ động mở miệng. Lâm Bình Chi cũng nói, “Đúng vậy, sư phụ người phải bồi dưỡng thân thể thật tốt.” “Các ngươi thật hiểu chuyện.” Hàn Duyệt hận không thể cắn bọn chúng vài cái, ánh mắt ai oán nhìn Đông Phương, khen ngợi. “Ha hả, là sư phụ sư nương sư thúc tổ dạy tốt.” Lệnh Hồ Xung tuy rất vui vì được sư phụ khích lệ, nhưng cũng khiêm tốn chút. Hàn Duyệt không còn sức nói chuyện tiếp, phất phất tay, sợ mình bước lên đá Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi qua một bên. Lệnh Hồ Xung nhìn sư phụ như vậy, càng nhận định thân thể hắn chưa khỏi hẳn, nói, “Sư phụ chúng con đi trước, người nhớ uống canh gà, để con có thể dọn chén về cho sư nương, đó là sư nương tự tay nấu đó.” “Duyệt ca ca, nhớ uống hết canh gà tẩu tử tự tay hầm cho huynh.” Đông Phương cười chân thành nhìn Hàn Duyệt, thanh âm ôn nhu nói. Thân thể Hàn Duyệt nhất thời phát lạnh, nào dám nói chuyện, gật đầu, cầm bát ngửa đầu uống sạch canh gà, ngay cả hương vị cũng không uống ra, đưa bát không cho Lệnh Hồ Xung, “Thay ta cám ơn sư nương con, nói với nàng, thân thể ta không sao cả, về sau đừng vất vả vậy nữa.” “Vâng.” Nghe sư phụ quan tâm sư nương, Lệnh Hồ Xung tự nhiên vui vẻ, cầm bát không, dẫn Đông Phương đi ra ngoài. Lâm Bình Chi đóng cửa lại. Hàn Duyệt mơ hồ còn nghe thấy Lệnh Hồ Xung nói chuyện với Đông Phương, Hàn Duyệt kinh hồn táng đảm, rất sợ Lệnh Hồ Xung nói những chuyện liên quan tới Ninh Trung Tắc. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Hàn Duyệt một đường bôn ba Đông Phương lại không có ở đây, liền thấy mệt mỏi không có tinh thần, khoác áo lết lên giường, đắp chăn lên, nhắm mắt nghỉ ngơi Chờ Hàn Duyệt mơ mơ màng màng bị đói tỉnh, liền phát hiện đã là sáng sớm hôm sau, nghĩ mình hôm qua chỉ ăn mấy khối điểm tâm, rồi uống thêm bát canh gà, ngoài ra không ăn gì nữa, hèn chi lại đói đến vậy, rửa mặt xong, chợt nghe tiếng gõ cửa. “Duyệt ca ca, đã tỉnh rồi?” Đông Phương qua vốn định qua cùng Hàn Duyệt ăn cơm chiều, nhưng gõ cửa không thấy người ra mở, liền biết tên ngốc đó khẳng định đã mệt chết rồi, cản Lệnh Hồ Xung vào đưa cơm, để Hàn Duyệt nghỉ ngơi cho đủ. Cùng Phong Thanh Dương với đám người Hoa Sơn ăn cơm chiều, phát hiện trách sao mà Hàn Duyệt vừa đến Hoa Sơn lại gầy, thức ăn cơ hồ đều là rau còn chưa tính, mùi vị lại chẳng ngon lành, âm thầm quyết định, sau này phải tìm thêm mấy món ngon, dưỡng béo tên ngốc nhà mình. Buổi tối âm thầm liên hệ với giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần giáo ẩn giấu trong Hành Sơn, hỏi thăm chuyện Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay, trong lòng liền nảy ra chủ ý. Thoáng nghỉ ngơi một phen, tính thời gian Hàn Duyệt cũng sắp tỉnh, nên đi tìm Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt phải uống thuốc đúng giờ. “Tỉnh.” Hàn Duyệt vừa nghe là thanh âm của Đông Phương, trong lòng mừng rỡ, vội ra mở cửa, mở miệng nói, “Mau vào.” Đông Phương cười cười, vào phòng đóng cửa lại, mới vuốt đầu Hàn Duyệt, thấy Hàn Duyệt còn chưa mặc áo khoác, “Sáng sớm không sợ lạnh à.” “Vừa thức dậy.” Hàn Duyệt đi theo cạnh Đông Phương, nhìn Đông Phương mở tủ ra, tay nải đặt bên trong còn chưa sắp xếp, mở tay nải ra, chọn một bộ y phục đưa cho hắn. “Thay đi.” Y phục của Hàn Duyệt từ trong ra ngoài đều là Đông Phương chuẩn bị cho hắn, Đông Phương lấy mấy bộ y phục trong tay nải ra xếp lại, rồi đặt vào trong ngăn tủ. Hàn Duyệt cầm y phục, thay vào, nhìn Đông Phương làm việc, trong lòng khẽ động, bước lên ôm lấy thắt lưng Đông Phương, hôn lên má y một cái, “Đông Phương đức hạnh nhất.” “Ta không biết hầm canh gà.” Đông Phương tựa tiếu phi tiếu nhìn Hàn Duyệt, mặt Đông Phương vì dịch dung mà trở nên bình thường, nhưng một cái liếc mắt này mà gương mặt ấy thêm chút phong tình. “Ta có ăn ra mùi vị gì đâu.” Hàn Duyệt không nói dối, hắn lúc ấy sợ Đông Phương tức giận nên uống cho thật nhanh, nào dám tinh tế thưởng thức. “Vẫn còn cơ hội mà, ngươi đợi chút nữa có thể chậm rãi thưởng thức.” Dọn xong y phục, Đông Phương nghiêng người, giúp Hàn Duyệt chỉnh lại đai lưng, đẩy Hàn Duyệt ra, mở miệng nói, “Ngươi bây giờ đã có thể thưởng thức rồi đó.” Hàn Duyệt muốn hỏi lại, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, thanh âm Ninh Trung Tắc theo đó truyền vào, “Sư huynh, tỉnh chưa? Muội mang thức ăn cho huynh.” Hàn Duyệt nhất thời có loại cảm giác không nói nên lời, ôm Đông Phương hôn một cái, mới đi mở cửa, “Đã tỉnh rồi.” Ninh Trung Tắc cầm một cái khay, nhìn Hàn Duyệt cười, “Sư huynh hẳn đã đói rồi.” “Kỳ thật không quá đói.” Hàn Duyệt nghiêng người cho Ninh Trung Tắc vào, trộm nhìn Đông Phương. “Tẩu tử.” Đông Phương cười đỡ khay, mở miệng nói. “Ta đang định gọi nghĩa đệ cùng ăn cơm a.” Ninh Trung Tắc ngạc nhiên nhìn đệ đệ trượng phu mình nhận thức sớm vậy đã tìm tới trượng phu, cười cười, hẳn là do ở nơi xa lạ này y chỉ biết mỗi mình trượng phu. “Vừa lúc, ta đang đói đây, vậy mặt dày ăn chút cơm tẩu tử làm cho Duyệt ca ca vậy.” Đông Phương cười híp mắt, ngữ khí thành khẩn. Hàn Duyệt nghe hết hồn, vội nói chen vào, “Nếu đói bụng, vậy mau ăn đi.” Ninh Trung Tắc dọn thức ăn ra, một đĩa rau, một đĩa dưa muối, ba bát cháo, còn cả một đĩa màn thầu, Hàn Duyệt nhìn thức ăn, theo thói quen, cầm một cái màn thầu đưa cho Đông Phương trước, định lấy thêm cái nữa để ăn, thì thấy Ninh Trung Tắc nhìn hắn, tầm mắt dừng ở cái màn thầu hắn đang cầm, Hàn Duyệt đưa nó cho Ninh Trung Tắc. Ninh Trung Tắc mặt đỏ lên, nhận lấy màn thầu, trong lòng thấy trượng phu vẫn rất quan tâm tới mình, rất vui vẻ, Đông Phương liếc nhìn Hàn Duyệt, thấy hắn tội nghiệp nhìn mình, cuối cùng không đành lòng, gắp đũa rau xanh bỏ vào bát hắn, mở miệng nói, “Duyệt ca ca, đừng uống cháo không, ăn chút thức ăn đi.” Hàn Duyệt lúc này mới yên tâm, một hơi ăn xong đũa rau Đông Phương gắp, dù không phải thứ mình thích ăn, nhưng đó là do Đông Phương gắp cho mình, Hàn Duyệt vẫn ăn rất vui vẻ. Ninh Trung Tắc nhìn, nghĩ trượng phu mình thích ăn rau, cũng gắp một ít bỏ vào bát hắn, “Sư huynh ăn nhiều một chút.” Lại gắp một ít cho nghĩa đệ, “Nghĩa đệ cũng ăn đi.” “Cám ơn tẩu tử.” Đông Phương cười đến sáng lạn. Hàn Duyệt trong lòng rối rắm, cúi đầu ăn cơm, trong lòng bi thúc được một việc rất 囧, tình huống bây giờ có tính là lão bà cũng tiểu tình nhân gặp nhau? Bất quá, Hàn Duyệt không dám hỏi ra, nếu Đông Phương biết hắn nghĩ như vậy, sợ hắn sẽ không có kết quả gì tốt. Hàn Duyệt nghĩ vậy, thấy không còn đói bung, chỉ ăn một ít nữa, liền buông đũa. Ninh Trung Tắc thấy trượng phu ăn quá ít, khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi, “Sư huynh, sao không ăn thêm chút nữa?” “Ăn no rồi.” Hàn Duyệt không có hứng ăn uống, vạn phần nhớ những thứ mình ăn lúc ở cùng Đông Phương. Tổng thể mà nói, Tiny teacup Hàn Duyệt, là một con chó nhỏ bị cưng chiều tới hỏng rồi. Từ cần kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa mà chuyển sang cần kiệm thì khó. Hàn Duyệt bây giờ không phải là người bình thường nào cũng nuôi nổi. Đông Phương tất nhiên biết nguyên nhân, kỳ thật không nói Hàn Duyệt, Đông Phương cũng không vừa lòng, thức ăn như vậy, sao có thể bồi bổ thân thể Hàn Duyệt. Chẳng qua, Đông Phương nghĩ, những món này hẳn là làm theo khẩu vị của Nhạc Bất Quần, đây cũng là nguyên nhân Hàn Duyệt không thích ở Hoa Sơn. Tuy rằng hắn dùng thân thể Nhạc Bất Quần, nhưng hắn vẫn là Hàn Duyệt, không muốn sống ở dưới bóng Nhạc Bất Quần. Nghĩ đến đây, Đông Phương càng thêm đau lòng tên ngốc nhà mình. Tuy rằng đau lòng, nhưng cũng rất vừa lòng, như vậy rất có lợi cho cảm tình giữa hai người, Hoa Sơn cứ mãi đuổi theo bóng Nhạc Bất Quần là tốt rồi. Hàn Duyệt là của y, có y yêu thương là đủ rồi. Không lâu sau, Ninh Trung Tắc cùng Đông Phương cũng buông đũa, Ninh Trung Tắc dọn bàn, mở miệng nói, “Sư thúc bảo muội nói với huynh, Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay, vào chính ngọ ngày mai.” Hàn Duyệt nghe xong cả kinh, theo bản năng nhìn Đông Phương, Đông Phương tối hôm qua đã biết tin này, đến chỗ Hàn Duyệt chính là vì muốn cho hắn biết, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Duyệt, gật đầu. “Sư muội, ta cùng Quá nhi ra ngoài trước, đi xem tình huống thế nào.” Hàn Duyệt đứng lên, hắn nhớ Tả Lãnh Thiền đã có an bài từ trước, nếu Lưu Chính Phong ngày mai chậu vàng rửa tay, thì hôm nay Tả Lãnh Thiền đã sắp xếp ổn thỏa. Ninh Trung Tắc sửng sốt, không biết trượng phu vì sao quan tâm Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay như vậy, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vì quan hệ giữa sư thúc cùng Mạc Đại tiên sinh. “Sư huynh chú ý thân thể.” Ninh Trung Tắc thấp giọng nói. “Không sao.” Hàn Duyệt phất tay, liền đi ra ngoài. “Tẩu tử, ta về sau sẽ chiếu cố Duyệt ca ca.” Đông Phương đi đến cạnh Hàn Duyệt, nói với Ninh Trung Tắc. “Ha hả, cũng phải chiếu cố cả bản thân nữa.” Ninh Trung Tắc dù cảm thấy lời nghĩa đệ này nói có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Hàn Duyệt cùng Đông Phương ra khỏi phòng, hỏi nơi Lưu Chính Phong ở, liền đi ra ngoài. Nhà Lưu Chính Phong dù ở Hành Sơn, nhưng vẫn cách Hành Sơn phái một đoạn. Đông Phương lấy dược ra, đổ một viên cho Hàn Duyệt uống, đợi đến lúc không còn thấy ai, mới lấy một bọc điểm tâm nhỏ, đưa cho Hàn Duyệt, “Đồ ngốc.” Nhìn trượng phu mình đi rồi, Ninh Trung Tắc thu dọn chén bát, nghĩ một chút, liền đi đến chỗ tủ y phục, hôm qua trượng phu mệt như vậy, hắn còn chưa thu xếp đồ đạc. Mở tủ y phục ra, chỉ thấy một xấp y phục bày đặt chỉnh tề, Ninh Trung Tác sửng sốt, nàng biết sư huynh dù không phải loại người cái gì cũng không biết làm, nhưng mấy chuyện xếp y phục này, hắn vẫn không thích, bình thường đều là nàng thu xếp. Nhìn y phục chỉnh tề nằm trong ngăn tủ, Ninh Trung Tắc cười, lại có chút đau lòng, hẳn là trượng phu ở bên ngoài quá lâu, không ai chiếu cố, vừa định đóng tủ lại, bỗng nhiên nhìn thấy tay áo một bộ y phục màu trắng có thêu hoa văn rất tinh xảo. Ninh Trung Tắc sửng sốt, cầm lấy bộ y phục kia nhìn kỹ, y phục thuần trắng, vạt áo cùng cổ tay đều có hoa văn thêu bằng chỉ bạc, không nhìn kỹ thì khó mà thấy được. Vuốt đường chỉ thêu, sắc mặt Ninh Trung Tắc tái đi, y phục thế này sư huynh tuyệt đối sẽ không mua, hơn nữa bên ngoài chưa chắc có bán. Tinh xảo dụng tâm thế này, rất khó mua được ở ngoài, ngón tay khẽ vuốt hoa văn, Ninh Trung Tắc chậm rãi thở dài một hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]