Sáng ngày thứ hai, thân thể Hàn Duyệt dù đã khỏi hẳn, nhưng vì hôn mê quá lâu, thời cổ đại lại không có loại dịch dinh dưỡng tiên tiến, nên tất nhiên hắn vẫn còn rất yếu.
Huống chi, tối hôm qua hắn trong lòng phiền muộn thương tâm, chờ hắn ngủ, sắc trời đã gần sáng, chưa ngủ được bao lâu, đã bị Ninh Trung Tắc đánh thức, nàng bưng thuốc vào cho hắn, Hàn Duyệt thấy vậy không nói gì, dù sao người ta cũng đang quan tâm hắn.
Hàn Duyệt không phải loại người không phân tốt xấu, không biết cảm ơn, hắn khoát ngoại sam vào, ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc một hơi uống xong.
Vị thuốc đông y vừa đắng lại vừa chát, Hàn Duyệt uống xong bụng ồn ào, rất muốn nhổ ra, nhưng Ninh Trung Tắc đđứng trước mặt hắn lại không dám, hắn càng thêm nhớ Đông Phương, nếu là Đông Phương nhất định sẽ đút mứt và điểm tâm vào miệng hắn.
Ninh Trung Tắc không biết tâm tư của trượng phu, cầm lấy bát không, nhẹ giọng nói, “Sư huynh, sư thúc bảo huynh chuẩn bị, lát nữa Định Nhàn sư thái, Mạc Đại tiên sinh và Thiên Môn đạo trưởng sẽ đến, vì thân thể huynh không tốt, nên họ sẽ vào phòng gặp sư huynh.”
Hàn Duyệt nghe, thiếu chút nửa nghẹn một hơi, hắn là người bệnh cần nghỉ ngơi thật tốt được không, nơi này không có nhân quyền. Nhất thời trong lòng nhớ Đông Phương từ mười phần biến thành hoàn tòan, ước gì bây giờ có thể chạy tới bên cạnh Đông Phương.
Quả nhiên chỉ có Đông Phương mới thật lòng quan tâm hắn, Hoa Sơn không ai nghĩ tới hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/1591280/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.